Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 44

Bệnh viện người đến người đi tấp nập, bọn họ cũng không thể làm gì được.

 

Lúc chạng vạng lái xe trở về nghĩa trạm vừa vặn gặp Tiểu Thành lái xe ba bánh trở về, trên xe chất đầy bao tải lớn nhỏ. Cô thấy thế hỏi: “Lại có ai nào gửi đồ đến sao?”

 

Tiểu Thành nhảy xuống xe: “Đúng vậy, bình thường cũng hay có, nhưng thật ra có rất nhiều đồ hoàn toàn không dùng được, bọn em chỉ có thể chọn một ít đồ hữu dụng mang đi. Đi được một chuyến đúng là không dễ dàng, vừa tốn tiền vừa tốn sức.”

 

Tần Đường đi tới giúp đỡ tháo dây buộc, Tiểu Thành thấy trên tay cô vẫn còn cuốn băng, vội đoạt lấy dây trong tay cô nói: “Tay chị vẫn còn đang bị thương, chị không cần tới, chỗ này cứ để em.”

 

Tần Đường vỗ tay phủ bụi, không tiếp tục nữa.

 

Cô lại gần một bước, khép chân cuốn váy lại, ngồi xổm xuống cùng Tiểu Thành, Tiểu Thành vội vàng đi tìm cho cô một cái ghế nhỏ.

 

Tần Đường ngồi trên ghế, hỏi vu vơ: “Sao Triệu Kiến Hòa lại phải vào tù?”

 

Tiểu Thành do dự một chút, phân vân không biết có nên nói hay không, nhưng hình như anh Tưởng cũng không bảo là không được nói nhỉ, cho nên liền trả lời: “Lừa đảo.”

 

Tần Đường chớp chớp mắt: “Lừa đảo tiền quyên góp?”

 

Tiểu Thành nói: “Đúng thế, hơn nữa còn là rất nhiều. Hắn ta vốn cũng không phải người tốt gì cho cam, nhưng lại đứng ra làm nhà từ thiện đi nhận tiền quyên góp của mọi người. Bao nhiều tiền thì em không biết nhưng nhất định không phải con số nhỏ. Số tiền đó bị Triệu Kiến Hòa cùng một đám người nữa ăn sạch, chỉ để lại chút ít đi làm từ thiện khiến mọi thứ đã thiếu thốn nay càng thêm thiếu thốn.”

 

Quả nhiên là đồ bại hoại, lợi dụng lòng tốt của nhiều người như vậy, bảo sao xã hội này càng lúc càng lạnh lùng.

 

Đáng giận nhất là, tiền đó vốn là để giành cho những người cần tiền đi chữa bệnh gấp, cho mấy đứa nhỏ vùng núi đi mua chút đồ dùng học tập, cho những người không thể đi học tiếp vì không đủ tiền học phí…

 

Tần Đường hỏi tiếp: “Chuyện này thì liên quan gì đến Tưởng Xuyên?”

 

Tiểu Thành hạ giọng nói: “Anh Tưởng vốn làm việc cho Triệu Kiến Hòa, Triệu Kiến Hòa cũng rất tin tưởng anh ấy, thật không ngờ việc mình bòn rút quỹ lại chính là do anh Tưởng khai ra, đây chính là phạm pháp, chắc chắn sẽ phải đi tù… Vốn dĩ Triệu Kiến Hòa cũng có bạn gái, bạn gái còn là quan nhị đại, nhưng cũng vì việc này nên đã liên lụy đến cả nhà cô ta, cha cô ta cũng vì vậy mà ngã ngựa… Thực ra cũng không tính là liên lụy, vì nhà cô ả kia cũng là tham quan… Nói chung là đây chính là một ân oán lớn.”

 

Tần Đường nhíu mày, hóa ra là như vậy.

 

Còn đang tập trung, lại nghe Tiểu Thành ghé sát vào nói thầm: “Thực ra Triệu Kiến Hòa bị phán tới mười mấy năm tù cơ, nhưng không biết vì sao lại được thả ra sớm như vậy… Em nghĩ, vụ đâm xe lần trước nhất định là do Triệu Kiến Hòa dở trò.”

 

Tần Đường không phản bác, bởi vì, việc đó chỉ sợ mới là bắt đầu mà thôi.

 

“Vậy Triệu Phong thì sao?”

 

Tiểu Thành ngồi xổm trên mặt đất, vừa dỡ đồ vừa nói: “Triệu Phong í à...”

 

Nhưng lời còn chưa nói xong, thân hình liền bổ nhào về phía trước, Tiểu Thành lập tức quay đầu lại mắng: “Đệt! Thằng khốn nào...”

 

Thắng khốn nào dám đá vào lưng ông!

 

Cậu ta mạnh mẽ nuốt nửa câu nói sau vào bụng, hắc hắc bò dậy, quay đầu nhìn về phía Tưởng Xuyên miệng còn ngậm nửa điếu thuốc đang đứng đằng sau: “Anh, hóa ra là anh à.”

 

Tưởng Xuyên cười nhạo một tiếng: “Đệt cái đầu cậu!”

 

“...”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường hỏi: “Tò mò chuyện của tôi sao không tới gặp trực tiếp tôi mà hỏi?”

 

Tần Đường không biết anh đã đứng đằng sau nghe được bao lâu, nhưng dù sao cũng là mình ở sau lưng người ta dò hỏi chuyện của người ta, lại còn bị đương sự bắt quả tang tại trận, nên mặt hơi đỏ lên, ngửa đầu nhìn Tưởng Xuyên: “Lúc ở Du Lâm có hỏi nhưng anh không nói.”

 

Tưởng Xuyên cười: “Vậy về sau em có thể hỏi lại mà.”

 

“Tôi hỏi thì anh sẽ nói sao?”

 

Tưởng Xuyên hút thuốc: “Tùy tâm trạng.”

 

“...”

 

“Lại đây một chút.”

 

Tần Đường vẫn ngồi im trên cái ghế nhỏ, không nhúc nhích.

 

Tưởng Xuyên đi được vài bước không nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn, thấy cô nương kia vẫn đang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, đến cái mông cũng không thèm dịch chuyển, ánh mắt liền trầm xuống: “Tần Đường, tôi có chuyện muốn nói với em. Lại đây.”

 

Tần Đường cuối cùng cũng động đậy, nhưng chỉ là xoay người lại nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Có chuyện gì thì nói đi.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú một lát, nói: “Ngày mai tôi sẽ đi Trấn Ba một chuyến, em có muốn đi cùng không?”

 

Ngón tay Tần Đường khẽ nhúc nhích, cúi đầu, không trả lời.

 

Tưởng Xuyên cho rằng cô không muốn đi, “Không đi thì thôi.”

 

Sau đó thì xoay người rời đi.

 

Cơm nước xong xuôi, Tưởng Xuyên lại nhận ra Tần Đường đã vài lần cắn đũa nhìn mình trong suốt bữa cơm thế là anh cho rằng cô cũng muốn đi.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 44
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.