Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 81

Tưởng Xuyên ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Tần Đường.

 

 

Ba người ăn cơm ở gần đó, Chu Đồng rất thức thời nói mình sẽ tự gọi xe về, sau đó liền nhanh chân chuồn trước.

 

Tưởng Xuyên lái xe, Tần Đường lấy thiệp mời trong túi xách ra đưa cho anh, Tưởng Xuyên nhìn cô, nói: “Danh ngạch thật sự không thể thêm anh sao?”

 

Cô không nói chuyện.

 

Xe ngừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường, anh nghiêng người qua nói nhỏ bên tai cô: “Giao tình giữa chúng ta vẫn chưa đủ sao?”

 

Tần Đường: “...”

 

Duỗi tay đẩy Tưởng Xuyên ra, cô giương mắt nhìn anh: “Chúng ta thì có giao tình gì chứ?”

 

Đèn xanh, Tưởng Xuyên “vèo” một tiếng lái xe đi.

 

Tưởng Xuyên không nói chuyện, Tần Đường cũng nhận ra điểm không thích hợp, quay đầu lại nhìn liền thấy có một chiếc xe màu đen đang đi theo ngay đằng sau.

 

Tưởng Xuyên lái xe vào hẻm nhỏ, muốn cắt đuôi chiếc xe kia, không ngờ đằng trước cũng có một xe nữa, anh bị kẹp giữa hai xe, buộc phải lái xe đi đến một con ngõ vừa tối vừa hẹp, xung quanh dân cư thưa thớt.

 

Anh nhanh chóng quay đầu xe, chiếc xe đen phía trước lại như không muốn sống vẫn cố đâm thẳng vào.

 

Tần Đường kêu lên sợ hãi, tay theo bản năng che lấy đầu, tay kia thì nắm chặt lấy cửa xe.

 

“Phan...”

 

Hai xe đâm vào nhau, hai người liền theo quán tính chúi đầu về phía trước.

 

Tưởng Xuyên vội vàng nhìn về phía Tần Đường, thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhưng không bị thương.

 

Bọn họ đã bị dồn tới góc chết.

 

Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe ra, kéo Tần Đường xuống xe cùng: “Đi!”

 

Tần Đường hồn phách còn chưa hồi lại, đầu cũng không dám quay lại, hôm nay cô còn đi giày cao gót, lúc chạy thực sự bất tiện, cổ tay lại bị Tưởng Xuyên nắm có chút đau, chân hơi nghiêng một cái, cả người lảo đảo suýt ngã.

 

Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn, thấy một vài bóng đen đang chạy về phía bọn họ.

 

Tần Đường hoang mang rối loạn đá giày cao gót ra, bàn chân trần trắng nõn dẫm lên mặt đường, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy ngón tay Tưởng Xuyên, anh nhìn cô một cái, rồi liền kéo cô chạy một đoạn.

 

Bỗng nhiên, cô nhỏ giọng kêu “A” một tiếng.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô đang co chân phải lên, nhanh chóng khom lưng bế ngang cô lên.

 

Tần Đường: “...”

 

Cô vừa thẹn lại vừa vội, đầu gác lên bờ vai đang không ngừng xóc nảy của Tưởng Xuyên, nghe anh thở phì phò, đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho Tào Thịnh.”

 

Tần Đường nhìn về phía mấy bóng đen đằng sau, run giọng: “Ừ.”

 

Điện thoại đang kết nối, trong vài giây chờ đợi, cô ghé lên vài anh, quẫn bách nói: “Anh để tôi xuống, tôi chạy được.”

 

Anh không nói chuyện, bế cô lắc mình trốn vào một chỗ ngoặt, thả cô xuống, che đằng sau lưng mình.

 

Anh đoạt lấy điện thoại trong tay cô, hạ giọng: “Có người theo dõi.”

 

Tần Đường nín thở, đầu ngón chân cuộn tròn lại trên mặt đất.

 

Một bóng dáng màu đen chầm chậm xuất hiện, cô khẩn trương túm chặt lấy góc áo Tưởng Xuyên, nhích lại gần anh hơn. Trên người anh ra rất nhiều mồ hôi, vừa lại gần thì hơi nóng từ người liền phả vào mặt.

 

Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

 

Bóng dáng màu đen càng ngày càng lại gần.

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên nghiêm lại, nhân lúc người kia chưa kịp chuẩn bị, nhấc chân đá về phía đầu hắn, người nọ lập tức kêu lên đau đớn ngã xuống đất. Tưởng Xuyên lại đạp mạnh một phát nữa lên đầu hắn.

 

Cách đó không xa, mấy người đang chia nhau tìm người, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới.

 

Tần Đường không đợi Tưởng Xuyên có cơ hội phản kháng, vội kéo tay anh chạy: “Chạy mau!”

 

Tưởng Xuyên thấy bọn họ không mang vũ khí, vốn định buông tay cô ra để đánh một trận, nhưng vừa cúi đầu liền thấy bàn chân trắng nõn của cô lộ ra ngoài, liền không nói gì nữa, nắm chặt tay cô chạy sâu vào ngõ.

 

Tìm được một góc khuất, Tưởng Xuyên đẩy cô trốn vào bên trong, thấp giọng ra lệnh: “Ở yên đây.”

 

Trong bóng tối, đôi mắt ướt át trong vắt của cô nhìn anh, gật đầu.

 

Anh xoay người đi ra ngoài.

 

Tần Đường nghe thấy tiếng đánh nhau, thân mình run lên. Cô đang rất khẩn trương, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nín thở cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đối phương có không ít người.

 

Nhìn không thấy khiến cô càng thêm khẩn trương.

 

Cô nhịn không được dựa vào một góc tường, dịch dần người ra, thò đầu ra bên ngoài xem xét tình hình.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 81
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.