Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 15

“Charles! Em có biết sự đáng sợ hơn cả việc không được người khác công nhận là gì không?”

 

Đại công tước bất ngờ trầm giọng cất tiếng hỏi khi hai người họ dừng lại ở một bức tường lớn được phủ kín bằng tấm vải nhung đỏ trước mắt.

 

“…” Charles im lặng khẽ cúi đầu, cậu biết chắc rằng đại công tước đang muốn nhắc lại sự phát hiện đầy xấu hổ về thân phận thận của cậu. Charles không có câu trả lời, đúng hơn là cậu không biết câu trả lời của đại công tước là gì, và cho dù cậu có cố gắng đưa ra một câu trả lời hời hợt nào đó thì cũng chẳng thay đổi được gì khi điều đó đúng là sự thật cả!

 

Cậu chỉ là một đứa con riêng! Là một kẻ không được phép sống trong lâu đài này, trong cái tên của cậu cũng không bao giờ xứng đáng được đứng cùng với họ Cullen.

 

Charlotte đã sớm biết được rằng Charles sẽ không trả lời được câu hỏi của mình, suy nghĩ của thằng bé luôn bị gò bó trong một giới hạn nào đó khiến Charles luôn không dám vượt qua vì nỗi sợ của bản thân.

 

“Đối với ta, điều đáng sợ hơn việc không được người khác công nhận…chính là việc không được chính người thân máu mủ của mình thừa nhận!”

 

Charlotte vừa dứt lời, tấm vải lớn trước mắt cũng được kéo xuống. Cả một mảng tường lớn được họa một bức chân dung gia đình trông có vẻ thật đầm ấm hạnh phúc nhưng đó lại chưa phải tất cả những gì bức tranh đó muốn nói lên…

 

Phía trên đó chính là người cha đã mất của cô và cậu – Augustus Cullen, ông đang mỉm cười một cách vô cùng hạnh phúc đứng bên người vợ xinh đẹp của mình, trong tay bà còn bồng một đứa trẻ mới được vài tháng tuổi như tượng trưng cho kết tinh tình yêu của họ.

 

Và tất cả đều sẽ hoàn hảo hơn khi khuôn mặt của đứa trẻ đó không được họa một cách trắng xóa không có lấy một bộ phận.

 

Charles khá kinh hoàng khi nhìn thấy bố cục kỳ lạ của bức tranh này, cho dù không thể đoán ra được người phụ nữ mang mái tóc bạch kim đầy đặc biệt đó là ai nhưng cậu sẽ không nhận nhầm người đàn ông đó. Đứa trẻ không có mặt đó không lẽ…

 

“Đại công tước điện hạ…” Charles cất tiếng gọi, lo lắng ngước lên nhìn cô.

 

Tuy Charlotte vẫn mang trên mình một bộ dạng lạnh nhạt vô cảm, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy được sự châm biếm đầy nghiệt ngã trong đôi mắt màu đỏ xinh đẹp đó.

 

“Không sai, đứa trẻ đó chính là ta, người mà cố đại công tước của Phương Bắc căm ghét nhất trên đời này.” Cô mỉm cười một cách cay nghiệt nhìn bức tranh gia đình to lớn trước mắt. Tuy đây chỉ là lần thứ hai cô nhìn thấy bức tranh này, nhưng nó luôn ám ảnh và khiến Charlotte bị nhấn chìm trong những cảm xúc tiêu cực nhất.

 

“Trong mắt của Augustus, ta sống trong lâu đài này không phải dưới tư cách là đứa con gái duy nhất của ông ấy mà kẻ thù đã giết chết đi người vợ đáng thương của mình. Và năm đó, nếu không có sự can thiệp của cha nuôi Harold, ta thực sự đã bị bóp chết ngay dưới tay ông ấy sau khi vừa mới chào đời.”

 

Những điều kinh khủng đó đại công tước lại có thể nói cho cậu bằng giọng điều bình thản như một chuyện quá đỗi bình thường, tưởng chừng như đó chẳng là gì so với những điều cô đã phải trải qua khi sống với người cha máu lạnh của bọn họ. Charles đã sai lầm khi nghĩ rằng cô đã có một cuộc sống tốt hơn mình mà đã vô cùng ghen tức với Charlotte khi vừa đến lâu đài. Chí ít thì mẹ ruột của cậu cũng sẽ không bao giờ giết chết con của mình cho dù có hận Charles đến cỡ nào. Cố đại công tước có thể làm được việc đó cũng đủ để thấy ông ta tàn nhẫn đến mức nào.

 

“Ông ấy chỉ coi việc để cho ta sống như một cách hành hạ mới để trả thù kẻ đã giết chết vợ mình. Augustus Cullen luôn muốn ta phải gánh trên mình tội lỗi không phải do chính ta gây ra và chịu những dằn vặt đau khổ không đáng phải chịu. Cho đến chết cũng không muốn buông tha cho ta một cách dễ dàng… Đó cũng chính là lý do em được đón trở về lâu đài này sau khi ông ấy chết.”

 

Lồng ngực cậu không hiểu sau lại đau nhói trước mỗi lời kể của Charlotte, không biết lúc nào bàn tay bé nhỏ của cậu lại to gan năm lấy bàn tay của cô mà siết chặt. Charles đoán không sai, cậu được đón về đây căn bản là vì cậu có lợi cho một mục đích nào đó của cố đại công tước. Chỉ là cậu không thể ngờ được mục đích đó lại nhắm đến cô, người hiện tại và duy nhất trong lâu đài này thực sự quan tâm đến cậu.

 

Cảm thấy được độ ấm của một vật nhỏ trên mu bàn tay của mình, Charlotte bất giác thoát ra khỏi sự tiêu cực của bản thân mà nhìn xuống.

 

Thằng bé này là đang muốn an ủi cô sao? Trong khi mấy phút trước chính cậu ta còn không thoát ra nổi khỏi cảm xúc cực đoan của mình.

 

Nữ đại công tước khẽ bật cười, cô hạ mình xuống ngang tầm với Charles và đặt tay mình lên vai cậu.

 

“Ta có thể vượt qua được điều đó và sống sót cho đến tận bây giờ thì em cũng có thể làm được Charles à! Cuốn sách luật lệ đó sẽ chẳng nói lên được điều gì khi ta vẫn là gia chủ cái nhà này. Chỉ cần ta thừa nhận em chính là tiểu thiếu gia duy nhất của gia tộc Cullen thì chẳng một ai dám lôi cái luận lệ chết dẫm đó để phản bác cả. Hãy luôn nhớ đến điều đó Charles.”

 

Lời nói đó của Charlotte không chỉ là một sự khích lệ và lời nói khẳng định vị trí của cậu trong mắt cô. Chí ít Charlotte sẽ không bao giờ bỏ rơi hay xem thường cậu nếu Charles không phản bội lại sự tin tưởng của cô.

 

Charles thông minh cũng dần hiểu được mục đích của đại công tước khi dẫn mình tới nơi này, đó là một dạng thể chấp cho lời hứa của Charlotte đối với cậu. Đại công tước đã đem bí mật lớn nhất của cuộc đời mình giao cho cậu để đổi lấy sự tin tưởng trong lòng của Charles, cậu sẽ không bao giờ mất đi chỗ đứng nếu trong lâu đài này khi đã lắm giữ được điểm yếu của cô.

 

“Em sẽ không bao giờ phản bội ngài, cũng sẽ không bao giờ để cố đại công tước đạt được ước muốn của mình. Em xin lấy sinh mạng của mình đặt ra lời thề này...”

 

“Nào nào, ta chỉ muốn em dẹp bỏ mở suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu mình chứ đâu muốn lời thế chứ Charles.”

 

Charlotte bất đắng dĩ vội vã bịt mồm thằng nhỏ lại trước lúc nó thề thốt thêm điều gì nữa, cô nào nghĩ thằng bé lại trở nên nghiêm túc đến vậy chứ.

 

Lời thề ở thời đại này đúng là chút đáng sợ nếu được nói ra từ miệng của những kẻ mang trong mình một loại sức mạnh nào đó. Nó có khả năng rất cao sẽ thành sự thực chứ không phải sự tượng trưng nào đó như ở thời đại cô từng sống đâu. Charlotte đã từng mua một đứa trẻ nô nệ mang dòng máu phù thủy và cũng đã thực sự chứng kiến uy lực của một lời thề, cô sẽ không dại gì ném Charles vào cái địa ngục đó đâu!

 

“Đại công tước, em chẳng có gì để trao đổi với bí mật này của ngài cả ngoài lời thề của mình…” Charles ngước ánh mắt long lanh của mình đối diện với cô.

 

Đó là công bằng.

 

Cậu chỉ muốn để đại công tước biết rằng cậu sẽ không bao giờ phản bội lại niềm tin của ngài ấy, một lời thề độc, đó là điều cần thiết.

 

“Ta nói cho em biết chuyện này mục đích đâu phải như vậy đâu Charles. Đừng cố ý xuyên ta ý muốn của ta theo suy nghĩ của mình chứ! Chuyện này cứ vậy chấm dứt ở đây đi." Charlotte cảnh cáo cậu, thằng bé cũng biết điều hơn mà thu hồi tâm tư đó của mình.

 

“Theo phong tục của Phương Bắc, mỗi khi trong gia đình chào đón một thành viên mới, thành viên đó sẽ được nhận quà từ các vị trưởng bối trong nhà. Bởi vì ta là con một đã nhiều năm, cũng suýt chút nữa quên đi mất điều này. Tòa điện này coi như một món quà chào mừng ta tặng lại cho em nhé?”

 

Chiếc chìa khóa bằng vàng có thể mở ra kết giới bảo vệ của nơi này cứ vậy được Charlotte đặt vào tay cậu. Cảm thấy sức nặng trên lòng bàn tay mình, Charles trợn mắt nhìn cô như không dám tin vào điều đó.

 

Đại công tước vậy mà muốn tặng cho cậu cả một tòa điện, hơn nữa nơi đây lại cất giấu bí mật của chính cô.

 

“Điện hạ…em có thể đổi một món quà khác được không ạ?” Charles rụt rè ngược nhìn lên cô.

 

“Sao vậy em không thích nó à?” Cô không nghĩ thằng bé sẽ chê tòa điện này, đúng là vẻ ngoài của nó có chút hơi cũ kỹ nhưng nó là tòa điện cô thực sự thích nhất trong lâu đài này.

 

“Dạ không ạ! Chỉ là món quà này có phải quá lớn với em không ạ.”

 

“Đừng lo, nó chẳng là gì so với tài sản của ta cả, nếu em muốn thứ gì đó khác ta vẫn có thể cho em được." Charlotte khá hào phóng khi khoe mẽ sự giàu có của mình.

 

Khác với cuộc sống của trước kia, Charlotte đã phải sống hơn nửa đời chất vật với đủ loại công việc nguy hiểm mới có thể hưởng thụ được vài năm giàu có trước khi chết. Thì hiện tại cô đã giàu nứt đổ vách khi vừa mới được sinh ra ở thế giới này rồi, tiền chính là thứ Charlotte không phải lo nghĩ nhiều nhất khi sống cuộc đời mới mẻ này.

 

"Dạ không cần đâu ạ, tòa điện này là đủ... em cũng rất thích nó."

 

Charles không phủ nhận cậu thích nơi tràn ngập ánh sáng tốt đẹp này. Nó hoàn toàn trái ngược với nội tâm luôn bao trùm trong bóng tối của Charles và khiến cậu nảy sinh ra khảo khát trước thứ mà mình không có.

 

Charles nắm chặt lấy chiếc chìa khóa trong tay một cách cẩn thận đầy trân trọng.

 

"Từ giờ nơi này sẽ là căn cứ bí mật của riêng em, kể cả ta cũng sẽ không tiến vào được nơi này nếu không có sự cho phép."

 

"Thật sao điện hạ?"

 

"Em cũng có thể làm mọi thứ với nó nếu em muốn..."

 

Charlotte dắt cậu trở về trước khi bọn họ bỏ lỡ mất bữa tối, cuộc trò chuyện hôm nay đã kết thúc một cách khá êm đẹp với thành quả nhận được là sự tin tưởng của Charles.

 

Bước đầu của việc nuôi dưỡng một đại công tước phản diện của cô coi như thành công một cách tốt đẹp!

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 15
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.