Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 21

“Điện hạ em đau quá hu hu...” Cậu nghẹn ngào gọi cô đầy ủy khuất.

 

Trên mặt Charles vẫn còn lấm lem một chút bùn đất, đôi mắt đỏ ửng vừa thấy Charlotte liền trực tiếp tuôn trào như thác nước. Ống quần bên phải bị xé rách, chân nhỏ nhuộm đỏ máu tươi trông có chút ghê người. Y sĩ của Thánh điện tiến hành xử lý vết thương, hình như có vẻ khá nghiêm trọng.

 

“Đại công tước.” Y sĩ vội vàng đứng dậy muốn hành lễ với cô nhưng bị Charlotte nhấn trở lại ghế ngồi.

 

“Vết thương rốt cục là như thế nào?” Charlotte nhíu chặt lông mày nhìn vết thương dài đang được khâu dở trên bắp chân thằng bé, giọng điệu mang theo áp lực khiến y sĩ không khỏi sinh chút run sợ.

 

“Tiểu thiếu gia chơi đùa với tụ nhỏ không biết đã ngã phải vật sắc nhọn gì khiến trên đùi rách một đường nghiêm trọng, phải khâu bảy mũi ạ.”

 

Lời bẩm báo của anh ta khiến mặt mày của đại công tước tái mét. Charles đang tuổi trẻ con, có chút đùa nghịch cũng là lẽ hiển nhiên. Nhưng ngã đến trầy trật như vậy cũng khiến người khác khiếp sợ rồi.

 

“Mới không để mắt một chút liền trở lên như vậy rồi, em không thể cẩn thận một chút được à.”

 

Vì sự lo lắng của mình, Charlotte không kìm nổi tức giận mà lớn tiếng với cậu, ai ngờ lại khiến Charles bị dọa khóc thảm hại hơn. Đại công tước trong lòng càng bị chọc cho đau hơn, cô lấy khăn tay của mình cẩn thận lau đi nước mắt và vết bẩn trên gương mặt nhỏ đáng thương của cậu.

 

“Ta xin lỗi! là do ta không cẩn thận, xin lỗi vì đã tức giận vô cớ với em nhé Charles… Vết thương có đau không.” Charlotte nhẹ nhàng xoa dịu cậu, ôm Charles vào lòng an ủi.

 

“Có phải em sẽ không đi được nữa đúng không điện hạ, chân em đau quá hu hu…” Tiểu thiếu gia mếu máo vùi mặt trên vai cô sợ hãi nói.

 

“Không có tàn phế, chỉ là ngã một cái thôi, hạn chế đi lại một chút vết thương cũng sẽ khỏi.”

 

...

 

Mọi chuyện đều trở nên thuận lợi đúng như ý cậu, Charles vùi mặt vào vai cô che đi biểu cảm của mình, cơ thể run lên như đang khóc nghẹn nhưng thực chất là hào hứng đến không thể kìm chế nổi.

 

Giờ thì chẳng có ai có thể đem Charlotte rời khỏi cậu nữa!

 

Đại công tước nhìn cơ thể bé nhỏ trong lòng mình cuối cùng vẫn quyết định bế thằng nhóc yếu ớt này đến hết buổi thăm quan. Cho đến lúc chuẩn bị trở về thì cũng đã có chút đuối sức.

 

Dù cô có khỏe mạnh gấp mấy cũng chỉ là một thiếu nữ mười năm tuổi, Charles có gầy yếu thế nào thì xương thịt của một bé trai cũng coi như cứng cáp nặng hơn mấy bao tải cát rồi.

 

Nhìn cái người trong lòng đã nhắm mắt ngủ say, Charlotte không khỏi có ý định ném cậu qua cho Ethan.

 

“Điện hạ, hay cứ để thần ôm tiểu thiếu gia cho ạ, người ôm ngài ấy cũng đã gần hai tiếng rồi.”

 

Thật may là cô còn chưa kịp mở lời Ethan đã vô cùng hiểu chuyện mà lên tiếng trước. Quả nhiên xứng đáng là thuộc hạ thân cận nhất của cô mà!

 

Charlotte không giấu nổi nụ cười mãn nguyện tính vứt người qua cho ngài đội trưởng lại bất ngờ nghe một câu nói mơ của Charles mà khựng lại.

 

“Đừng vứt bỏ em Charlotte… xin ngài đừng vứt bỏ em được không…”

 

Thằng nhãi này vậy mà khiến cô chột dạ coi bản thân như một kẻ xấu. Nó nhất định là đang giả bộ ngủ đúng không?

 

Nhưng mà cậu cứ tỏ ra đáng thương như vậy bằng khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ kia thì nào ai nỡ vạch trần chứ…

 

'Ok! là trách nhiệm của mình thì mình tự gánh vác vậy.'

 

Đại công tước cuối cùng cũng từ bỏ ý định ném cái của nợ này cho người khác:

 

“Cũng sắp đến xe ngựa rồi ta vẫn còn đủ sức.”

 

Charlotte trong lòng ngậm ngùi nhưng vẫn phải lạnh lùng từ chối sự giúp đỡ của Ethan. Không biết kiếp trước cô mắc nợ thằng nhãi này cái gì mà kiếp này Charles lại biết hành người như vậy.

 

“Maria, xin ngài và các vị tu sĩ tiễn ta đến đây thôi, mọi người còn phải chăm sóc cho tụi trẻ nữa mà.”

 

Đại công tước lên tiếng để cho họ dừng lại, cũng đã gần đến xe ngựa cô không muốn làm phiền đến quá nhiều người. Tuy chuyến đi ngày hôm nay vẫn chưa thể đạt được mục đích, nhưng cũng sẽ khiến trưởng tu sĩ phải suy nghĩ nhiều thêm về việc này.

 

Charlotte tin chắc rằng đạo luật mới của mình có thể dành được sự tin tưởng của bà ấy, dù sao Maria cũng là người có nhiều lòng thương cảm với những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ.

 

Đại công tước đã đồng ý với bà rằng sau khi trận chiến kết thúc, mệnh lệnh đầu tiên cô ban xuống sẽ là việc xây dựng trường học dành cho trẻ mồ côi và dân thường. Đó là một miếng mồi béo bở để dụ dỗ chú cừu tốt bụng như Maria.

 

Thánh kiếm trước sau gì cũng sẽ phải trả về cho gia tộc công tước, nếu bà ấy muốn cô có thể sống sót trở về và thực hiện được lời hứa đó thì cũng sẽ sớm chao lại nó cho cô mà thôi!

 

“Đại công tước điện hạ, xin hãy trở về cẩn thận ạ.”

 

“Hẹn gặp lại mọi người trong lễ trưởng thành sắp tới của ta. Ethan chúng ta đi nào!”

 

“Vâng thưa điện hạ.” Ngài đội trưởng khẽ cúi đầu với các tu sĩ biểu đạt lời tạm biệt của mình rồi quay lưng rời đi theo đại công tước.

 

 

Charlotte ngồi phịch lên chiếc ghế dài lót lông êm ái trên xe ngựa nhẹ nhõm thở phào. Mệt chết cô mất, nếu có lần sau phải cử mấy thị nữ theo cùng mới được, chí ít họ sẽ để ý Charles được tốt hơn.

 

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, cô cũng đặt tạm Charles đang ngủ nắm lên chiếc ghế đối diện rồi cẩn thận phủ áo choàng lớn của mình cho cậu.

 

“Như vậy chắc cũng đã đủ ấm rồi, chân tay của thằng bé dễ lạnh thật đấy!” Mỗi lần chạm vào bàn tay giá như băng của thằng bé, đại công tước không kìm được khẽ lẩm bẩm một câu than vãn.

 

Chẳng bao giờ cô có thể hết lo được với cái thân thể ốm yếu của Charles. Bao giờ thì thằng bé mới có thể khỏe mạnh cường đại với cái thân phận đại phản diện của mình đây cơ chứ?

 

“Kítttt…”

 

Xe ngựa bất ngờ bị phanh gấp lại khiến Charlotte suýt chút nữa là đè bẹp lên thằng bé, trên gương mặt xinh đẹp không giấu nổi sự tức giận, cô nhíu mày lớn tiếng mắng:

 

“Có chuyện gì đang xảy ra, sao lại có thể đi bất cẩn như vậy?”

 

“Xin điện hạ hãy thứ lỗi, có một đứa trẻ bất ngờ lao ra đầu xe ngựa khiến chúng thần không thể kiểm soát được ạ.” Lái xe có chút run sợ cúi đầu nhận lỗi với cô.

 

Với lý do chính đáng như vậy Charlotte cũng không thể làm khó cậu ta, nhưng sự khó chịu trong lòng như vậy cũng không dễ gì dập tắt.

 

“Đưa đứa bé đó lại đây.” Đại công tước lạnh lùng ra lệnh, rốt cục là kẻ ngu nào lại dám chặn đầu xe ngựa một cách nông nổi như vậy.

 

Một đứa trẻ tóc nâu với khuôn mặt nhem nhuốc được một vị kỵ sĩ xách đến trước cửa xe ngựa, vì vô tình thoát chết trong gang tấc trên gương mặt non nớt đó vẫn còn hiện lên sự sợ hãi đến tột cùng.

 

“Xin tiểu thư… xin tiểu thư hãy thương tình, cha của tôi đang bệnh rất nặng, ông ấy sắp sống không nổi nữa rồi. Xin ngài hãy rủ lòng thương mà cho chúng tôi chút… chút tiền được không ạ…"

 

Mắc bộ quần áo rách rưới mỏng tanh trong trời tuyết lạnh, khuôn mặt nhem nhuốc cùng với thân thể gầy gò dễ khiến người khác sinh lòng thương cảm. Cộng thêm vẻ mặt đáng thương và những dòng nước mắt vì lo lắng cho cha quả thực rất thuyết phục.

 

Nhưng đây với chính là kết luận cuối cùng của đại công tước:

 

“Ngươi nói dối! Chắc xung quanh đây vẫn còn đồng bọn đúng chứ.” Lời nói sắc lạnh của thiếu nữ cân lên khiến đứa trẻ như chết sững. Những mánh khóe này ở đới trước cô cũng đã làm qua không ít, sao lại không nhận ra được sự khác thường cơ chứ. Đứa trẻ này vẫn còn rất non nớt e rằng cũng chưa lừa gạt được mấy người.

 

Lời nói dối dễ dàng bị vạch trần khiến cậu bé trở nên câm nín, cơ thể bé nhỏ càng trở nên run sợ trước ánh nhìn săm soi đầy sắc lạnh kia. Đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng của cậu, tại sao cho đến giờ vị thiếu gia đó vẫn chưa xuất hiện, chẳng nhẽ ngài ta muốn lừa gạt câu sao.

 

“Đứa trẻ đó đã lấy trộm bóng của em, chính đứa trẻ đó đã khiến em ngã thưa điện hạ.”

 

Một giọng nói trong trẻo mang theo chút mơ màng của bé trai cất lên phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng trước mắt.

 

Charles không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào nhìn ra ngoài cửa kính tố giác với cô. Cậu đã kể với cô rằng mình vì đuổi theo một đứa trẻ lấy trộm bóng của mà bị vấp ngã, Charlotte lúc đó đã cho kiểm tra một lượt những đứa trẻ trong thánh điện nhưng Charles dường như không nhận ra được ai. Cô thậm chí còn nghĩ cậu đã nói dối, không ngờ đứa trẻ đó lại không phải người thuộc về cô nhi viện trong Thánh điện.

 

 

Ngay lúc này trong một con hẻm nhỏ gần đó, một người đàn ông thô kệch không ngừng thập thò ngó nghiêng ra bên ngoài. Đôi mắt gian xảo dán chặt vào đoàn xe ngựa sang trọng phía trước, quả nhiên là một con mồi béo bở. Lần này thì thằng nhãi Alex không hề nói dối ông, một tiểu thư quý tộc xinh đẹp không biết chừng còn có thể kiếm được một khoản tiền kha khá nhờ sự ngu ngốc mềm lòng của cô ta…

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.