Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 22

“Là ông ta có phải không, kẻ đã sai khiến ngươi làm điều ngu ngốc vừa rồi?”

 

Người đàn ông được gọi là người cha bị bệnh sắp chết của Alex bị hai kỵ sĩ áp giải tới ép quỳ trên đất.

 

Họ đã bắt được ông ta đang ẩn nấp trong con ngõ nhỏ gần đó. Điều này đã gây không ít náo loạn trên con đường lớn trong thị trấn, nhưng khi vừa nhìn thấy ký hiệu trên xe ngựa đó mọi người đều biết điều mà vội vã lẩn trốn.

 

Thị trấn nhỏ này vốn dựa vào sự rộng lượng của Thánh điện mà có không ít người không nơi nương tựa từ các lãnh địa khác đến trú ngụ mà không có giấy phép. Kèm theo đó cũng xuất hiện không ít thành phần tạp nham khác muốn chuộc lợi từ sự nhân từ của các tu sĩ. Người đàn ông trước mắt là một ví dụ điền hình cho loại người này, nhưng có vẻ hắn ta chỉ mới tới đây không lâu nên vẫn còn chưa biết mình đã đụng phải người còn đáng sợ hơn cả cảnh vệ của thị trấn.

 

“Dạ đúng rồi ạ…” Alex run rẩy ẩn lập sau bóng người cao lớp của Ethan, có vẻ như rất sợ hãi trước người cha này.

 

“Tha ta ra, cho dù các người có là quý tộc cũng không có quyền bắt giữ dân lành một cách trái phép như vậy. Thằng nhãi bẩn thân đó ta không hề quen biết gì cả, nó là một đứa trẻ xấu xa chỉ biết lừa gạt người khác thôi, hết như con ả đàn bà lăng loạn đã đẻ ra nó vậy.”

 

Gã đàn ông lớn tiếng kêu gào mắng chửi người khác, bộ dạng kệch cỡm khiến Charlotte cảm thấy bẩn mắt vô cùng. Chắc hẳn cô phải ban ra một mệnh lệnh mới nhằm thanh lọc khỏi mấy thành phần này ra khỏi lãnh địa của mình.

 

“Ông câm miệng, chính ông là người đã bán mẹ tôi để lấy tiền, cũng chính ông đã ra lệnh cho tôi lừa gạt và trộm cắp của người khác nếu không thì sẽ đánh tôi đến chết. Ông mới chính là kẻ xấu xa, ông không được nói mẹ tôi như vậy hu hu…”

 

Dù trong lòng có sợ hãi đến mức nào nhưng khi gã đàn ông chạm đến danh giới của cùng của Alex, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng của cậu cứ vậy mà bộc phát.

 

“Thắng khốn này sao mày dám xấc xược với ta như vậy, nếu không có ta thì người đã sớm chết ở xó xỉnh nào không hay rồi biết …”

 

Cuộc cãi cọ giữa hai người bộc phát khiến mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, đại công tước cảm thấy vô cùng đau đầu mà ra lệnh cho Ethan xử lý vụ việc này.

 

“Nếu còn muốn cái lưỡi nằm trong miệng của mình thì câm miệng lại.” Âm thanh trầm lạnh mang theo sự đe dọa của ngài đội trưởng cất lên.

 

“Keng…” Lưỡi kiếm sắc lạnh được rút ra khỏi vỏ kề lên cổ của gã đàn ông đang bị ép quỳ trên đất, khuôn mặt gã trở nên tái nhợt không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Ethan lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Nhanh chóng đi hỏi hắn một chút về thân thế của hai cha con nhà này, xác thực xem việc thằng bé nó có đúng không. Đừng để điện hạ phải chờ lâu.”

 

“Đã rõ thưa chỉ huy.”

 

Hai kỵ sĩ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, đoàn người của đại công tước buộc phải nán lại thị trấn thêm một chút nữa để xử lý vụ việc này. Giấy tờ lập tức được cảnh vệ của thị trấn mang tới.

 

Gã đàn ông này tên là Huk, là người thuộc phía Nam nhưng đã bị trục xuất khỏi lãnh địa vì phạm phải quá nhiều tội. Gã ta có một người vợ nhưng đã chết vì bệnh lậu vài tháng trước, đứa trẻ này là con riêng của người phụ nữ đó trước khi kết hôn. Cả ba đều không phải người phương Bắc nên chỉ có thể làm việc bất hợp pháp để sinh sống. Đã từng bị bắt và cảnh cáo vài lần vì tội trộm cắp và mại dâm, thánh đường đã từng muốn nhận nuôi Alex nhưng bất thành vì gã cha dượng này không chịu giao ra giấy tờ của cậu. Vì nghiện cờ bạc Huk bắt đầu lợi dụng Alex và lừa gạt các quý tộc ghé đến Thánh đường làm lễ hàng tháng, có vẻ như gã cũng đã chót lọt được khá nhiều thương vụ trước khi gặp phải kẻ khó nhằn là cô.

 

Một người đã từng sinh ra và lớn lên ở tầng lớp đáy của xã hội, nhưng việc làm dơ bẩn nhất của một con người Charlotte cũng đã từng chứng kiến không ít. So với mọi người ở đây đại công tước khá lạnh lùng trước hoàn cảnh của Alex. Cuộc đời này chẳng bao giờ có sự công bằng cả, một là chấp nhận nó sống tiếp, hai thì chỉ có thể là liều chết mà xông lên.

 

Để xem đứa trẻ này lựa chọn như thế nào trước một trong hai!

 

“Đuổi hắn ta ra khỏi phương Bắc, hủy bỏ giấy tạm trú do thánh điện ban phát, tịch thu lại toàn bộ tài sản liên quan đến những việc làm bất hợp phát trước đó. Còn nữa, hạ thông cáo của ta đến quản lý của khu vực này, rà soát lại toàn bộ di dân, những kẻ có lai lịch bất minh hoặc chỉ cần phạm tội ở cấp độ một toàn bộ đều phải trục xuất.”

 

Đại công tước nghiêm nghị đưa ra mệnh lệnh, Ethan nhanh chóng lập tức cho người tiến hành.

 

Tuy nói rằng khu vực này thuộc quyền quản lý của thánh điện Benric nhưng vẫn là đất của cô. Mệnh lệnh của lãnh chúa đã ban ra dù có khắt khe đến mấy thì Thánh điện cũng không thể xen vào.

 

Huk cứ vậy bị lôi đi trong sự gào thét tuyệt vọng, nếu ra khỏi vùng đất này, gã có thể chắc chắn được tương lai của mình khi bị bọn chủ nợ cũ ở phía Nam tìm được. Thằng nhãi chết tiết đó dám lừa gạt gã, nếu biết trước đó là xe ngựa của lãnh chúa thì có cho gã cả tiền vàng Huk cũng không dám gây sự. Nếu còn có cơ hội gã chắc chắn sẽ bóp chết nó ngay khi gặp lại.

 

Alex chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, rất khó để cấu thành tội đồng lõa lên đã được các kỵ sĩ giữ lại. Charlotte đã đưa ra cho cậu hai lựa chọn:

 

“Một là đến cô nhi viện Thành điện cùng với số tài sản còn sót lại của cha người, hai là trở thành người hầu của em trai ta vứt bỏ đi thân phận cũ. Hãy đưa ra sự lựa chọn mà ngươi cho là sáng suốt nhất.”

 

Huk đã lừa gạt được không ít quý tộc, từ số đồ bị tịch thu tính ra cũng là một khoản tiền lớn đối với một dân thương ở đây. Cộng thêm với sự giúp đỡ của thánh điện, Alex hoàn toàn có thể có một cuộc sống êm ấm đến khi trưởng thành.

 

Nhưng kết quả cuối cùng thằng bé lại lựa chọn xé bỏ hộ tịch của mình trước mặt cô, Alex đã lựa chọn đi theo họ.

 

Charlotte cũng nở một nụ cười tán thành dành cho cậu, Alex đã lựa chọn con đường khó khăn hơn nhưng lại có thể mang lại cho cậu nhiều lợi ích hơn. Ở cái độ tuổi này mà đã biết suy nghĩ như vậy hẳn là một đứa trẻ thông minh, xem như Charlotte cô cũng không lỗ trong cuộc giao dịch này.

 

 

Sau khi trở về lâu đài, Charles được đưa trở về phòng tắm rửa và kiểm tra lại vết thương trước khi dùng bữa tối. Alex cũng được tách ra khỏi cậu và được đưa thẳng đến phòng làm việc của đại công tước.

 

Nhìn căn phòng sang trọng rộng lớn chẳng khác nào cung điện này, Alex không khỏi bị choáng ngợp, mỗi một thứ đồ dùng ở đây nếu đổi ra tiền cũng đủ để cho một gia đình thường dân chi tiêu trong một tháng.

 

Dù đã sớm đoán được vị quý tộc này có thân phận không hề tầm thường khi ngay cả trưởng tu sĩ của Thánh điện cũng phải đích thân ra tiếp đón. Nhưng có nằm mơ Alex cũng không thể ngờ được vị tiểu thư đó lại là người quyền lực nhất phương Bắc rộng lớn này.

 

Đứng trước một người cao quý như vậy, sợ hãi là điều cậu không thể tránh khỏi. Nhưng cảm giác hưng phấn khi thoát khỏi cuộc sống giống như địa ngục kia cũng đem đến cho Alex không ít dũng khí.

 

Đại công tước cởi bỏ chiếc áo khoác lông dày cộm trên người, ngồi vào vào ghế sopha một cách thoải mái rồi mới lên tiếng hỏi cậu:

 

“Cậu có biết vì sao ta gọi cậu đến đây không Alex?”

 

Nhìn thiếu nữ quý tộc xinh đẹp chỉ hơn mình có vài tuổi ở trước mắt không hiểu sao Alex lại hoàn toàn bị đè bẹp bởi khí thế của ngài ấy. Đại công tước khác hẳn so với những quý tộc khác của phương Bắc mà cậu đã từng lừa gạt. Ngài ấy không chỉ có sự thông minh uy quyền nên có của một lãnh chúa mà còn có cả sát khí lạnh lùng như một kỹ sĩ với thanh kiếm đã từng nhuộm máu trên tay.

 

Khí thế mạnh mẽ cùng với đôi mắt tinh tường, dường như không một người nào có thể che giấu đi nội tâm của mình khi đứng trước con người này.

 

Thay vì một câu trả lời lừa gạt nào đó Alex bất ngờ quỳ rạp xuống đất nhận tội với ngài:

 

“Xin ngài hãy thứ tội thưa điện hạ, thần không có lựa chọn nào khác mới phải tính kế trước mắt người. Thưa đại công tước, thần chưa bao giờ có ý muốn lừa dối người.”

 

“Một kẻ khao khát sự sống giữa cái chết thì nào có tội tình gì chứ! Nhưng cũng thật tài giỏi khi ngươi có thể vác một cái chân bị đánh đến gần sắp gãy mà ôm quả bóng đó bỏ chạy khỏi em trai của ta!”

 

Cô có thể truy cứu việc cậu ta dám tính kế mình, nhưng có một số chuyện Charlotte vẫn cần phải làm rõ.

 

Alex giật nảy khi nghe thấy đại công tước nhắc đến chiếc chân phải đang bị thương của mình, cậu đã phải cố gắng nén đau rất nhiều chỉ để ngài ấy không phát hiện ra việc đi lại của mình có vấn đề. Trái tim Alex bỗng chốc trở nên run sợ trước con người này, so với người kia khí thế hoàn toàn giống nhau. Tưởng chừng như ánh mắt của họ như có thể bóp chết hô hấp của cậu bất cứ lúc nào.

 

Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không dám để lộ ra người kia một chút nào, nó không chỉ là lời hứa mà còn là sự tín nhiệm mà ngài ấy đã dành cho cậu.

 

“Vết thương của thân là do lúc chặn đầu xe ngựa của đại công tước. Trước đó thần không hề bị thương thưa điện hạ.” Alex ngước lên nhìn thằng vào đôi mắt của đại công tước mạnh miệng nói. Cậu đang cố chứng tỏ rằng mình không hề lừa dối ngài ấy.

 

Charlotte không vội mở lời, nheo mắt quan sát Alex thêm một lúc.

 

Trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng nhưng cậu ta vẫn chưa một lần rời mắt khỏi cô. Đến mức này rồi mà vẫn có thể giữ được sự trung thành với người khác. Lá gan này có vẻ cũng lớn đây nhỉ!

 

“Vậy sao!... Vết thương này cũng coi như là do ta mà ra, đúng là nên chữa trị cho cậu một cách cẩn thận. Hãy nghỉ ngơi cho đến khi thật sự khỏe lại. Charles em trai của ta từ giờ sẽ là chủ nhân của cậu. Ta cần cậu phải trung thành với thằng bé hơn bất kỳ ai khác ngay cả ta, hay xin thiếu gia ban cho cậu một cái tên mới bởi vì hộ tịch cũ đã bị hủy rồi. Giờ thì hãy trở về với chủ nhân mới của cậu đi.”

 

“Xin cảm tạ ân huệ của điện hạ, thần nhất định sẽ trung thành với thiếu gia Charles trung thành với điện hạ…”

 

 

Nếu không phải Alex vỗ tình phát hiện ra được việc Charles đã tự dùng một mảng băng sắc nhọn rạch lên chân mình, cậu ta cũng chẳng gặp được một cơ hội tốt được như bây giờ. Tên nhãi Alex này khá là to gan khi dám đưa ra lời đe dọa với một kẻ điên rồ như Charles.

 

Thay vì trở nên lo lắng sợ hãi khi bị phát hiện thì vị thiếu gia nhà công tước dễ dàng bật lại được lời đe dọa ngu ngốc của cậu ta. Mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm hơn nếu Charles đổ tội cho cậu đã làm thương mình.

 

Đứng giữa em trai mình và một đứa trẻ lạ mặt với quá khứ chỉ biết lừa đảo, Alex hoàn toàn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Và dường như cậu ta đã đánh cược cả mạng sống vào điều này! Alex là một kẻ đã sớm bị dồn đến đường cùng và không còn sự lựa chọn nào khác.

 

Charles vì cảm thấy hứng thú mà đã vạch ra cho cậu một vở kịch. Nếu thành công, cậu ta có thể có một cuộc sống mới, còn nếu thất bại cùng lắm là được giải thoát khỏi cuộc sống khốn khổ này sớm hơn một chút mà thôi.

 

May mắn thay Alex đã thứ sự đặt cược đúng chỗ!

 

 

“Trở về rồi sao, cậu không để lộ ra bất cứ điều gì với chị của ta chứ?”

 

Charles lúc này ngồi tựa trên giường để nghỉ ngơi, trang phục bị bẩn trên người cũng được tay bằng một bộ quần áo lụa sạch sẽ tuyệt đẹp khác.

 

Vừa thoát khỏi nanh vuốt sắc nhọn của một con báo lớn hung dữ, ngay sau lưng Alex lại phải tiếp tục đối diện với một con sói gian xảo nguy hiểm không kém cạnh.

 

Căng thẳng nối tiếp căng thẳng khiến cậu không khỏi có chút mệt mỏi nhưng cũng không dám từ bỏ cuộc đời mới này.

 

“Tôi chưa nói bất cứ điều gì với đại công tước, xin ngài đừng lo lắng ạ.”

 

“Lo lắng sao! Đó chỉ là một phép thử của ta với cậu mà thôi."

 

Charles không sợ lắm nếu bị Charlotte phát hiện ra điều gì cả, cùng lắm chỉ là bị ăn mắng một chút.

 

Nhưng cậu đã ép Alex phải nói dối đại công tước nếu muốn nhận được sự giúp đỡ của mình, nó chỉ là một trò chơi mà nếu Alex thua cuộc thì sẽ phải trả bằng mạng sống của mình. Thật ngu ngốc khi cậu ta không nhận ra điều này!

 

Tiểu thiếu gia khẽ nhếch miệng cười, vẫy tay để Alex tiến gần thêm về phía mình:

 

“Vậy thì chị gái của ta đã căn dặn điều gì với cậu?”

 

“Điện hạ yêu cầu tôi phải trung thành với ngài hơn bất kỳ ai khác kể cả ngài ấy, đại công tước nói rằng tôi hãy xin một cái tên mới để tạo hộ tịch ạ.” Alex ngay thẳng trả lời câu hỏi của thiếu gia, không hề biết rằng trong đầu ngài ấy đang có những suy nghĩ nguy hiểm đến mức nào nếu như Alex dám thốt ra nửa lời dối trá.

 

Nhìn bộ dạng non nớt chẳng giấu nổi suy nghĩ này Charles cũng tin rằng Alex không nói dối mình. Chắc hẳn Charlotte cũng đã đoán ra được điều gì đó, thật không ngờ chị ấy lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Charlotte đã nói rằng cậu quá cô đơn và cần một người bạn ở bên cạnh để có thể lớn lên một cách bình thường. Alex cũng không phải một sự lựa chọn quá tệ, chí ít cậu ta cũng hiểu được đôi phần con người thật của cậu. Không cần thiết phải đeo mặt nạ giả tạo quá nhiều thật tốt!

 

“Ryan, từ giờ đó sẽ là tên của cậu. Hãy trở về chữa trị vết thương trước khi sẵn sàng trở thành người phụng sự cho ta.” Charles đặt hời hợt đặt cho cậu ta một cái tên với không quá nhiều sự kỳ vọng.

 

Dù sao mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu, muốn có được lòng tin của cậu không thực sự phải là một việc dễ dàng…

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.