Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 26

“Ta không phải là trẻ mồ côi được nhận nuôi, mẹ ta càng không phải người có xuất thân từ Thánh điện cao quý. Tóc đen, mắt đỏ, nhưng đặc điểm này đã đủ chứng minh ta không phải con gái của người mà ngài đang tìm kiếm. Không phải niềm tin của ngài trở nên rất hư cấu sao thưa giáo hoàng!”

 

Nữ đại công tước nhíu mày nhìn anh, chưa bao giờ ngài ấy không nghi ngờ trước lời nói của Raphael, kể cả từ lần gặp đầu tiên.

 

Raphanel rất khó chịu không hiểu vì sao Charlotte lại luôn cố gắng bài xích và xa cách mình đến như thế. Dáng vẻ đó giống hệt như ‘ngài ấy’ nên càng khiến anh khó lòng chấp nhận nỗi, chẳng nhẽ anh đã làm điều gì khiến cô không thể thân thiện hơn một chút với mình hay sao.

 

“Vậy ngài có thể dập tắt niềm tin hão huyền đó của ta không điện hạ! Một bức tranh, chỉ cần ngài có thể đưa ra một bức tranh của cố đại công tước phu nhân. Bất kỳ nguyện vọng nào của điện hạ ta cũng đều sẽ đáp ứng.”

 

Đây mới chính là mục đích chính xác mà Raphael muốn đến phương Bắc. Anh đã từng cho điều tra rất nhiều về thân thế cũng như chân dung của cố đại công tước phu nhân nhưng tất cả đều rất luôn mơ hồ và trung trung. Khoảng thời gian bà ấy được đưa về lâu đài trùng khớp với khoảng thời gian mà 'ngài ấy' biến mất, thêm vào việc cố đại công tước cũng từng là một người mê đắm trước 'ngài ấy'. Anh không tin rằng trận hỏa hoạn năm đó ở cung điện hoàng hậu không liên quan gì đến ông ta cả.

 

“…” Charlotte gần như im lặng trước yêu cầu của Đức Giáo hoàng, trong lòng cô đã khá căng thẳng nhưng vẫn cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh nhất có thể.

 

‘Raphael De Bylot chẳng nhẽ đã nghi ngờ về thân phận của cô rồi sao?’

 

Nhưng hiện tại nữ chính còn chưa trở thành thánh nữ, Charlotte lại không hề gây khó dễ gì cho bất kỳ ai liên quan đến người của Thánh điện. Hắn ta cố gắng xác nhận thân phận của cô để làm gì chứ?

 

Nữ đại công tước cũng không thể hiểu vì sao cha của mình lại cố gắng che dấu vợ của mình đến vậy. Ông ta đã giữ kín như bưng bất kỳ tin tức gì về phu nhân kể từ lúc đưa bà ấy trở về lâu đài. Mọi người chỉ biết rằng phu nhân là con riêng của một người bác bên ngoại của cố đại công tước, bà rất trẻ và xinh đẹp nhưng lại chẳng có ai có thể nhớ được dáng vẻ của phu nhân sau khi ra khỏi lâu đài. Hiển nhiên là đã có người dở trò và làm phép xóa trí nhớ của bọn họ.

 

Nhưng bởi vì người mẹ xuất thân không rõ ràng kia của nữ đại công tước chính là nhược điểm trí mạng của cô trong cốt truyện, Charlotte không hề có ý định phơi bày nó ra trước bất kì người nào cả.

 

“Nhưng chắc ta phải khiến ngài thất vọng rồi thưa giáo hoàng. Cha của ta, cố đại công tước Augustus Cullen vì quá lưu luyến mẹ nên tất cả những gì liên quan đến bà ấy đều được đem theo vào hầm mộ của của cả hai. Chắc hẳn ngài cũng đã nghe chuyện ta mất mẹ ngay từ khi còn rất nhỏ, kí ức về bà ấy cũng chỉ qua lời kể của người hầu trong nhà. Nhưng nếu ngài vẫn muốn tìm hiểu về việc này ta có thể mời những người hầu kỳ cựu đã từng hầu hạ lúc mẹ ta còn sống cho ngài gặp mặt.”

 

Charlotte che dấu cảm xúc của mình rất tốt, Raphael rất khó để tìm ra được sự khác thường nào đó từ cô. Nhìn dáng vẻ ngồi thư thả ngồi dựa người trên ghế sopha nhàn nhã uống trà, có vẻ như Charlotte không thực sự bận tâm hay lo lắng rằng anh có thể tìm ra được điều gì.

 

Hoặc có thể cô tin chắc rằng anh căn bản sẽ không tìm ra được bất cứ bí mật gì!

 

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng nên Raphael cũng không có ý định từ bỏ, nếu thực sự vẫn không thể tìm được 'ngài ấy'… Vương cung Thánh địa sẽ cần phải tìm ra một người khác lên nắm quyền để giữ vững quyền lực của đất thánh.

 

 

Sau khi truyền đạt lại mệnh lệnh của mình Charlotte đã để đại quản gia Olwen đích thân tiễn Giáo hoàng trở về tòa điện đã được sắp xếp sẵn cho ngài ấy nghỉ ngơi. Những người mà ngài ta muốn gặp toàn bộ cũng sẽ được gọi đến đó.

 

Tin tưởng với khả năng che dấu của cha mình, Charlotte cũng chẳng phải lo lắng rằng Raphael có thể tìm ra được gì.

 

“Thưa điện hạ, người cho gọi thần ạ.” Sau tiếng gõ cửa là sự xuất hiện của ngài đội trưởng Ethan.

 

Charlotte gật đầu để cho anh tiến vào, bản thân mệt mỏi mà nằm dài trên ghế làm việc.

 

“Mọi việc ổn chứ thưa điện hạ?”

 

“Khó khăn hơn ta nghĩ, nhưng chắc sau ngay mai có thể sẽ nhận được một kết quả như ý từ Giáo hoàng. À mà nghe nói Charles đã đến cung điện phía tây, thằng bé vẫn ổn chứ?” Cả ngày hôm nay cô đều không được gặp mặt thằng bé, lần đầu tiên cô và Charles tách nhau ra lâu như vậy, mọi khi thằng bé thường rất dính người.

 

“Nghe quản gia nói bữa trưa thiếu gia ăn rất ít, ngài ấy mất tâm trung và tỏ ra khá buồn chán nên thần đã đưa thiếu gia đến tòa điện phía tây ạ.” Ethan bẩm báo mọi việc lại cho cô.

 

Charlotte dường như cũng đã đoán chắc được điều này nên cũng không lo lắng quá nhiều. Thằng bé cần phải tập làm quen nhiều với việc vắng mặt cô hơn, nhất là khi thời gian rời chuẩn bị ra chiến trường sắp tới của cô đang ngày một rút ngắn lại.

 

“À con còn một chuyện này nữa thưa điện hạ… Thiếu gia và thần đã chạm mặt một số vị tư tế của thần điện khi đang trên đường tới tòa điện. Họ có bàn tán đôi chút về người và khiến thiếu gia vô cùng khó chịu… ngài ấy đã có những suy nghĩ khá tàn bạo đối với những đứa trẻ đó thưa điện hạ.”

 

Ethan có vẻ như khá lo lắng khi nhắc đến vấn đề này, một đứa trẻ mới chỉ mười một tuổi mà đã có những suy nghĩ đó đương nhiên sẽ luôn khiến mọi người lớn đều phải lo sợ.

 

“Được ta biết rồi, đi làm việc của cậu trước đi Ethan.”

 

Ethan dường như muốn nói thêm gì đó với cô, nhưng trước mệnh lệnh của Charlotte cũng không dám hỏi nhiều. Đây vốn là việc nhà của đại công tước, anh cũng biết bản thân không nên nhiều lời hay đủ tư cách khuyên bảo chủ nhân của mình.

 

Ethan cúi đầu với cô rồi rời khỏi phòng. Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất hẳn khiến Charlotte nhận ra mình chỉ còn một mình ở nơi rộng lớn này.

 

Cô bước đứng dậy và bước đến cửa sổ lớn trong phòng, phía sau khung cửa kính được bao phủ bởi một màn mưa tuyết trắng xóa, bầu trời trở nên âm u hơn, những người hầu cũng bắt đầu thắp sáng mọi nơi trong lâu đài. Những tia sáng bé nhỏ nhen nhói cùng dần soi sáng mọi thứ trong màn đêm.

 

Kể từ sau sự việc ở Thánh điện Benric cô đã bắt đầu nghi ngờ, thêm sự việc của ngày hôm nay thì lại càng chắc chắn.

 

Charlotte của lúc này mới nhận ra bản thân chính là tia sáng duy nhất của Charles. Một tia sáng có thể chiếu rọi cuộc đời cậu hoặc cũng có thể dập tắt đi nó. Sự độc ác của Charles không phải là bẩm sinh mà được nảy sinh trong mỗi cảm xúc suy nghĩ bất an của thằng bé. Và hiện tại cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng được những dòng suy nghĩ đó…

 

Giờ thì cô đã dần hiểu ra được cách để thâu tóm được nội tâm của Charles rồi!

 

 

“Cốc …cốc…cốc!”

 

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khi đồng hồ đã điểm đến một giờ sáng, đây cũng là giờ đại công tước mới bắt đầu lên giường nghỉ ngơi. Nếu không phải việc khẩn cấp chắc hẳn không ai giám tìm Charlotte cô vào giờ trọng yếu này cả, trừ một trường hợp duy nhất…

 

“Vào đi.” Charlotte dường như đã đoán được người đến tìm mình là ai nên cũng chẳng thèm xuống giường làm gì.

 

Cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra sau lời nói của cô, bóng dáng bẻ nhỏ xinh xắn trong bộ đồ ngủ màu xanh dương đáng yêu nhanh chóng xuất hiện trước tầm mặt Charlotte.

 

“Em có thể ngủ cùng ngài được không thưa điện hạ?” Charles thỏ thẻ nói ra nguyện vọng của mình, chiếc gối ngủ cũng được cậu ôm sang sẵn dường như chắc chắn rằng cô có thể đồng ý ngay nguyện vọng của mình vậy.

 

“Em đã mười một tuổi rồi đó Charles, nếu cứ như vậy thì bao giờ mới trưởng thành được đây!”

 

Miệng tuy nói vậy thôi nhưng nữ đại công tước vẫn dịch người nhường lại một chỗ cho cậu trên giường lớn. Charles vui vẻ cẩn thận đóng cửa lại, đem theo chiếc gối của mình nhảy lò cò về chiếc giường đầy êm ái lại vô cùng ấm áp của cô.

 

Thật không biết nếu phòng cô không ở gần phòng của Charles thì thằng bé sẽ làm cách nào mò đến đây bằng chiếc chân què quặt đó nữa.

 

“Chỉ cần được ở bên ngài thì em không cần trưởng thành cũng được.” Charles cười khì khì mà nói với cô. Cái dáng vẻ ngốc nghếch đó cuối cùng cũng đã chọc cho Charlotte phải bật cười.

 

“Vớ vẩn! Nhắm mắt vào và ngủ đi.”

 

“Để một chút nữa được không ạ… Em rất nhớ điện hạ, cả ngày hôm nay đã không thể nhìn thấy người rồi… vậy nên điện hạ hãy rộng lượng để em ngủ muộn một chút nhé.”

 

Charlotte vốn dĩ đang muốn tắt chiếc đèn ngủ lại vì nghe được lời thỉnh cầu này của cậu mà dừng lại, trong lòng nghĩ đến chuyện gì sắp tới cũng cố gắng mà chiều lòng thằng bé nhất có thể.

 

“Em cũng phải có cuộc sống của mình Charles, không thể lúc nào cũng bám dính lấy ta như vậy được, hãy làm những việc mình thích làm, đến những nơi mà em muốn đến, chơi với những người bạn mà em muốn chơi cùng. Ta là một kẻ chỉ biết đến công việc, em sẽ cảm thấy nhàm chán đó Charles.”

 

“Việc mà em thích làm là được nhìn thấy điện hạ mỗi ngày, điện hạ thích đến đâu thì em cũng sẽ thích đến đó, em cũng chẳng cần bất kỳ người nào ngoài đại công tước cả. Em sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán đâu điện hạ.”

 

Quả thực mọi việc thằng bé muốn đều xoay quanh cô, Charlotte cũng không biết bản thân đã vô tình làm ra điều gì khiến thằng bé bị ám ảnh bởi mình như vậy. Tuy điều này có thể khiến tiểu phản diện này ngoan ngoãn nghe lời cô hơn, nhưng Charlotte lại không cảm thấy tốt chút nào. Cảm giác như cô đang cố gắng tẩy não thằng bé vậy.

 

“Nhưng nếu sau này ta không thể ở bên em hàng ngày thậm chí là mãi mãi thì sao? Em sẽ sống như thế nào đây khi bản thân không có chút mục tiêu gì hả Charles?” Đại công tước bất ngờ lên tiếng hỏi.

 

Khuôn mặt của Charles bất ngờ ngơ ra như nghe phải điều gì đó kinh hoàng hoàng lắm. Thằng bé bất ngờ bật dậy mà ôm chầm lấy cô, đôi tay bé nhỏ chả biết lấy đâu ra sức lựu ôm chặt lấy cổ Charlotte đến không thở nổi.

 

“Ngài muốn vứt bỏ em sao điện hạ! Em đã làm sai gì khiến ngài tức giận…”

 

“Không…”

 

“Em chắc chắn đã làm sau điều gì đó. Nhưng em không thể nghĩ ra được, vậy nên hãy nói cho em biết em nhất định sẽ sửa chữa nó thưa điện hạ… cầu xin người đừng vứt bỏ em, xin đừng ghét em Charlotte…”

 

Thằng bé đang trở nên hoảng loạn và cố ý chặn họng cô, cơ thể bé nhỏ run rẩy ngày một lớn giống như không thể không chế được cảm xúc.

 

“Bình tĩnh nào Charles, ta không có ý đó..khụ khụ… em không làm sai gì cả, ta không có vứt bỏ em đầu Charles. Bình tĩnh lại nào bé ngoan của ta…”

 

Charlotte cố gắng chấn an thằng bé trong cơn khó thở của mình. Cô hoàn toàn đủ sức để thoát khỏi đôi tay đang siết chặt lấy cổ mình, nhưng Charlotte lại sợ mình sẽ tổn thương thằng bé.

 

Đại công tước vỗ nhẹ lên tấm lưng bé nhỏ của cậu, đợi Charles bình tĩnh lại.

 

Cơ thể bé nhỏ đó đã ngừng run rẩy, cánh tay cũng đã thả lỏng hơn sau khi bình tĩnh lại, nhưng Charles vẫn ôm lấy cơ thể cô không chịu rời đi.

 

Có lẽ vì cậu nói trước đó của cô đã khiến thằng bé hiểu nhầm rất nhiều!

 

“Bây giờ em đã ổn hơn chưa Charles?”

 

“Ngài thực sự không vứt bỏ em sao?”

 

“Nếu ta thức sự muốn làm vậy thì bây giờ em còn có thể ngồi đây được sao!”

 

“…” Charles gần như đã tỉnh táo hơn sau cơn hoảng loạn, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh rằng cậu vẫn có thể an toàn ở bên cạnh ngài ấy mãi mãi.

 

“Giờ thì có thể thả ta ra rồi chứ.”

 

“Xin lỗi ngài thưa điện hạ…”

 

Charles lúng túng rời khỏi cơ thể cô, bàn tay bé nhỏ của cậu như vẫn còn lưu luyến chuyển sang túm chặt lấy cổ tay áo của Charlotte.

 

Vốn dĩ nên tức giận nhưng Charlotte lại chỉ có thể bất lực trước hành động cẩn thận đến đang yêu này của thằng bé.

 

“Ta không sao cả… nhưng lần sau không được mất kiểm soát như vậy. Ta sẽ tức giận.”

 

Charles ngước lên nhìn cô với ánh mắt rụt rè và cẩn thận hơn hẳn, cậu ngập ngừng không dám nói như thể sợ sẽ chọc giận đến cô và Charlotte sẽ thực sự ghét bỏ cậu.

 

“Nếu có gì muốn nói, cứ hỏi.”

 

“…Tại sao người lại hỏi em như vậy thưa điện hạ… tại sao em lại không thể vĩnh viễn bên cạnh người được chứ?”

 

“Ta là đại công tước của phương Bắc, công việc của ta có rất nhiều và không thể nào chỉ ngồi mãi trong lâu đài được. Chắc hẳn em đã nghe đến cuộc chiến ở biên giới công quốc, ta sẽ phải tới đó ba tháng nên mới hỏi em như vậy.”

 

Đại công tước nói ra lý do của mình, cô không thể ở bên cậu vì trận chiến kéo dài và Charles ghét việc đó. Trong lòng cậu không ngừng oán trách và nguyền rủa những kẻ đó nên chết hết đi.

 

Tại sao họ lại luôn cố gắng đưa Charlotte của cậu rời xa cậu như vậy, trên đời này có quá nhiều người đáng chết!

 

“Người không thể không đi sao ạ?”

 

“Không thể.”

 

“Vậy em có thể…”

 

“Không thể.”

 

Charlotte lắc đầu ngay cả khi chưa kịp nghe hết câu nói của Charles, cô thừa hiểu thằng bé sẽ nằng nặc đòi đi theo mình. Vác một đứa trẻ ra chiến trường không chỉ nguy hiểm với thằng bé mà con nguy hiểm với chính bản thân cô.

 

Charles ỉu xìu trước quyết định cứng rắn của đại công tước, cậu dường như vẫn chưa thể tưởng tượng ra cảnh tượng nếu không có Charlotte ở bên cạnh. Cậu thực sự có thể sống đến khi ngài ấy trở về hay sao, riêng ngày hôm nay thôi Charles đã chẳng thể ăn uống tử tế khi không có Charlotte bên cạnh rồi.

 

“Ta rất ghét những người khiến ta phải phiền lòng và lo lắng khi đang bận bịu. Em sẽ không trở thành người như vậy chứ Charles?”

 

Để tránh cho việc thằng bé lại bày trò khiến cô mủi lòng Charlotte đã buộc phải cách cáo trước, quả thức nó đã kịp dập tắt ý tưởng điên rồ nào đó của Charles ngay khi nó còn chưa kịp bắt đầu.

 

“Vâng!” Charles ỉu xìu gật đầu đồng ý với cô.

 

“Sau khi ta rời đi e rằng em cũng có rất nhiều việc phải quan tâm đấy nên thời gian sẽ trôi nhanh thôi. Ta sẽ đáp ứng bất kỳ một nguyện vọng nào của em cho đến lúc phải khởi hành ra chiến trường.” Cô khá thoải mái đưa ra một điều kiện để có thể dỗ dành được cậu.

 

“Vậy thì từ giờ cho đến lúc đó ngày nào em cũng muốn được dùng bữa và học bên cạnh điện hạ.”

 

“Được!” Charlotte dễ dàng gật đầu đồng ý với cậu.

 

Đôi mắt Charles trở nên sáng rực như vớ được cơ hội tốt, lại đưa ra thêm một điều kiện nữa.

 

“Em còn muốn tối nào cũng được ngủ cạnh điện hạ có được không ạ?"

 

“Được…” À mà khoan đã!

 

Thế chẳng phải là cô sẽ phải mất ngủ đến mấy đêm liền sao, tuy không quá bài xích nhưng cho đến giờ Charlotte vẫn chưa thể quen việc ngủ chung với người khác.

 

Nhưng thôi, dù sao cũng đã gật đầu rồi, Charlotte căn bản không thể thất hứa, cùng lắm là chỉ kéo dài đến hai tuần.

 

Charlotte để thằng bé nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận cho cậu.

 

“Ngủ ngon Charles.”

 

“Điện hạ cũng ngủ ngon ạ”…

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.