Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 41

"Ethan, cậu ở lại cùng các chỉ huy khác trấn áp đám ma thú. Ta sẽ tự mình đi tìm Charles, thằng bé chắc chắn chưa chạy đi quá xa." Nữ đại công tước gấp gáp đưa ra mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình trước khi leo lên lưng ngựa.

 

Trong giờ phút này, không thứ gì có thể quan trọng hơn Charles. Charlotte bỏ mặc quân đội của mình muốn tự mình đi tìm cậu, nếu không thể nhìn thấy thằng bé an toàn trở về, cô nhất định sẽ không dừng lại.

 

"Điện hạ, thần muốn đi cùng người." Olwen tiến đến khẩn cầu đại công tước.

 

Charlotte biết ông cũng đang lo lắng và tự trách chẳng khác gì mình những vẫn chỉ có thể từ chối yêu cầu này.

 

"Olwen, ngài không thể đối phó được ma thú, hãy ở lại và chờ tin tức của ta."

 

Không phải Charlotte chê bai gì đại quản gia, nhưng nếu để ông đi theo, trong tình huống nguy hiểm đó sẽ là một gánh nặng.

 

Olwen nhất thời quên đi mất tấm thân già của mình coi như đã thấu hiểu, ông tiếc nuối gật đầu đồng ý với đại công tước, căn dặn cô thêm một lần nữa.

 

"Hãy mang nhiều kỵ sĩ hơn thưa điện hạ, thần sẽ ở lại chờ tin tức của ngài và thiếu gia."

 

Charlotte gật đầu đồng ý với ông, cô cùng năm mươi kỵ sĩ tiến vào trong rừng thông trong ánh mắt lo lắng của tất cả mọi người.

 

"Cầu mong các vị thần dõi theo từng bước chân của ngài ấy và phù hộ cho tất cả đều có thể bình an trở về!"

 

 

"Điện hạ, tuyết đã bắt đầu rơi rồi." Một kỵ sĩ cưỡi ngựa tiến tới phía trước thông báo Charlotte.

 

Tầm nhìn bị cản trở, bọn họ căn bản chẳng thể cưỡi ngựa được nữa, Charlotte hạ lệnh cho tất cả đồng loạt xuống ngựa và châm đuốc để tìm kiếm.

 

Đã qua một tiếng đồng hồ, nhưng một manh mối nhỏ cũng không thể tìm thấy, tuyết rơi phủ kín mặt đường họ không thể tìm được bất kỳ một dấu chân nào cả. Trận mưa tuyết ngày một lớn nhưng đại công tước không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhiệt độ càng xuống thấp chỉ càng khiến Charlotte càng thêm lo lắng mà gấp rút tìm kiếm em trai mình.

 

Cho dù có phải tìm đến sáng mai đi chăng nữa, nếu không thấy được thằng bé cô nhất định cũng sẽ không dừng lại.

 

"Khéc… khéc…" Từ phía xa bất ngờ vọng lại một âm thanh kỳ lạ. Charlotte mặc kệ cả thuộc hạ của mình vội vã đuổi theo đến nơi phát ra âm thanh trước nó dừng lại.

 

Đại công tước chạy không biết bao lâu, băng qua từng bụi cây lớn nhỏ cuối cùng cô cũng phát hiện ra một thân thể bé nhỏ đang ngồi thu mình sau một tảng đá.

 

"Charles?"

 

Âm thanh của thiếu nữ cất lên khiến Charles kinh ngạc mà đứng bật dậy, tâm trạng cậu cũng trở nên khó hiểu khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự vui mừng xen lẫn kích động của nữ đại công tước.

 

Thật không ngờ cô ta lại có thể đi tìm cậu, không phải Charlotte đang bận bịu cùng thuộc hạ bàn cách làm thế nào để tống khứ cậu đi hay sao. Nếu cậu cứ vậy mà biến mất, chẳng phải là đúng như ý nguyện của bọn họ còn gì.

 

Charlotte nhẽ nhõm thở dài vì cuối cùng cũng tìm được cậu, cô tính bước tới ôm Charles vào trong lòng như để trấn an lại bản thân.

 

Nhưng trông thằng bé có vẻ kích động, vội lùi về sau một bước dài:

 

"Đừng tới đây."

 

Dưới ánh lửa nhạt nhòa của ngọn đuốc trong tay cô, Charlotte hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi đồng tử hai màu của Charles vì cảnh giác mà co cụm thành một đường hẹp dài, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập.

 

Cô không ngờ Charles lại phản ứng mạnh đến thế. Đại công tước nhất thời sững sờ, lúng túng không biết làm thế nào.

 

"Charles, có chuyện gì sao? Ở đây nguy hiểm lắm, cùng ta trở về trước có được không."

 

Dù không biết vì sao Charles lại kích động và đề phòng cô như vậy, nữ đại công tước cố gắng thỏa thuận với thằng bé. Bọn họ đều đang trong một tình huống rất nguy hiểm, không thể ở lại cánh rừng này thêm một phút nào nữa.

 

"Trở về? Trở về để tiếp tục bị ngài lừa dối như một đứa ngốc hay sao." Charles đáp lại cô bằng một lời nói đầy diễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ đến cực cùng kia khiến trái tim cô bất chợt cảm thấy đau nhói.

 

"Lừa dối là sao, Charles? Ta thực tình không hiểu em đang nói gì cả. Nếu em hiểu lầm gì cùng ta trở về trước đã, nơi đây rất nguy hiểm. Chỉ cần em hỏi bất kỳ điều gì ta đều sẽ giải thích tất cả được không?"

 

Charlotte nhíu chặt lông mày, cô không hiểu nổi vì sao Charles lại có những suy nghĩ như vậy. Quãng thời gian xa cách mấy tháng kia không thể là lý do cho mọi sự cố gắng trước đó của cô sụp đổ. Đại công tước không tin Charles lại thiếu sự tin tưởng với mình như vậy sau khi bản thân đã làm tất cả mọi thứ vì thằng bé.

 

Thằng bé đâu phải một đứa trẻ ngu ngốc đến độ có thể tin lời nói của một kẻ xa lạ như Marcus được chứ!

 

Charles đương nhiên sẽ không bao giờ tin lời nói của một kẻ xa lạ, nhưng nếu những lời nói thốt ra từ người cậu luôn tin tưởng nhất, làm sao cậu có thể không tin được đây. Charles cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

 

Cho dù biết gương mặt trước mắt có biết bao giả dối nhưng cậu vẫn không thể căm hận được kẻ đó.

 

Cảm nhận được tình yêu thương của Charlotte đã khiến trái tim của một con quái vật như cậu trở nên mềm yếu rồi sao? Cậu vốn dĩ không nên sống yếu đuối như vậy mới phải. Ngay cả khi còn sống với mẹ ruột của mình, Charles cũng đã phải chịu đủ sự dày vỏ mà chẳng hy vọng điều gì.

 

"Ngài căn bản chưa từng muốn nhận nuôi ta, ngài che dấu thân phận của ta cũng chỉ để bảo vệ quyền thừa kế của mình. Ngài lừa dối chỉ để lấy lòng tin của một đứa con riêng, sau đó lại tìm mọi cách đá ta đi như một kẻ phiền phức. Cô có biết mình độc ác đến mức nào không Charlotte?"

 

Từng lời buộc tội cất lên, kèm theo ánh mắt đau đớn đến tột cùng của đứa trẻ. Sự thất vọng đến độ, chẳng có gì có thể cứu vãn.

 

"Charlotte, cô có dám thừa nhận bản thân mình chưa bao giờ có những ý nghĩ đó hay không?"

 

Trái tim của Charlotte như chết lặng, tưởng chừng như mọi suy nghĩ dơ bẩn của mình đều bị vạch trần. Bàn tay cô siết chặt lại, không dám nhìn thẳng vào Charles.

 

Từng không muốn nhận nuôi Charles là sự thật, thậm chí cô còn từng nghĩ đến việc trừ khử cậu khi cần thiết.

 

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ khi cô chưa được gặp thằng bé, chưa hiểu rõ về cậu.

 

Tất cả mọi thứ đều đã khác khi Charles đến lâu đài, một kẻ luôn sống cô độc như cô cũng tìm thấy chút hơi ấm của gia đình. Charlotte yêu thương thằng bé là thật, cho đến giờ bản thân cô chưa từng làm qua bất kì chuyện nào hại đến em trai mình. Cô đã làm tất cả mọi thứ chỉ để dọn sạch con đường tương lai phía trước cho Charles, đại công tước không muốn bất kỳ ai có thể khinh thường hay bàn tán về xuất thân của em trai mình.

 

Nhưng Charles lại chưa một lần tin tưởng cô, cậu đề phòng, thập trí nói dối và lừa gạt. Charlotte đã bỏ qua tất cả những điều đó, cô đã tin tưởng bản thân mình có thể thay đổi được tất cả những thái độ đó trong một tương lai không xa.

 

Bỏ ra lòng tin quá lớn nhưng chẳng thể đánh đối được gì khiến cô cảm thấy thất vọng.

 

Có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không phù hợp, dù Charlotte có cố gắng như thế nào cốt truyện căn bản cũng sẽ không hề thay đổi.

 

Đó chính là một kết cục đã định sẵn!

 

Đau đớn thật đấy!

 

"Em suy nghĩ như vậy về ta sao Charles…"

 

"Tình cảm trân thành của ta trong mắt em nó rẻ mạt và giả dối như vậy sao?"

 

Đôi mắt Charlotte đỏ bừng, thất vọng và đau đớn.

 

Bóng dáng cô độc đó khiến Charles không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa, hay ngay từ đầu cậu đã không thể phân biệt được.

 

Charlotte đau khổ, trái tim cậu chẳng thể thoải mái hơn được là bao. Cậu không muốn trở về, cũng chẳng có tư cách trở về. Nếu có thể, chấm dứt tất cả mọi thứ ở đây chính là tốt nhất, ngay từ đầu cậu vốn dĩ cũng không lên tồn tại trên đời.

 

Đối với tất cả mọi người, cha và mẹ. Sự xuất hiện của cậu trên đời này đã là một việc sai trái.

 

Cảm nhận được thứ đó đang ngày càng tiến đến gần mình hơn, Charles biết rằng thời cơ cũng đã tới. Cậu ích kỷ muốn Charlotte sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng ghê sợ này mà nhớ đứa em trai này đến hết cuộc đời.

 

“Tạm biệt! Charlotte…”

 

Charles mỉm cười nói lời tạm biệt với cô. Đại công tước con chưa nhận ra vấn đề gì, một tiếng gầm lớn đầy ghê sợ vang lên khắp cánh rừng. Bóng dáng khổng lồ bất ngờ từ trong bụi cây vọt tới như muốn nuốt chửng lấy cả hai người bọn họ.

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 41
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.