Bạn đang đọc:Căn Nhà Khoái LạcChương 29

Chu Siêu vừa đè lên cô, chuẩn bị tấn công lượt tiếp theo thì nghe tiếng gõ cửa: "Con dâu! Tiểu Phúc! Tiểu Phúc! Con có ở bên trong không?"

Hai người trên giường bất động nhìn nhau. Chu Siêu nghe thấy tiếng của cha mình, sợ nhảy dựng, vội mặc quần vào, nhảy ngay ra cửa sổ, tránh bên ngoài ban công. Trương Tiểu Phúc ngồi dậy, đáp: "Có chuyện gì vậy ba?"

"Nhà họ Vương bên cạnh tới, nói thằng Siêu đánh con trai bọn họ. Con có thấy anh cả của con đâu không? Cha tìm nó hỏi cho ra nhẽ chuyện này." Ấn đường ông nhíu chặt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì cả.

Chu Siêu nghe xong, tức điên cả người. Anh chòm người nhìn xuống dưới lầu, quả thấy cha con Vương Trụ Tử bên dưới. Đầu thằng con đã được băng bó, hai cha con hợp sức nháo hết cả lên. Anh chửi bậy một tiếng, từ ban công tiến vào đại sảnh: "Bọn họ còn dám tới đây, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."

Cha Chu thấy anh tiến vào từ ban công thì giật mình, nghe thêm mấy lời anh vừa nói bèn vội vàng hỏi. Chu Siêu kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, cha Chu nghe rõ ngọn ngành thì nổi nóng, hai cha con xuống lầu, vớ đại mấy khúc cây dựng ở góc tường hùng hổ muốn đánh người. Trương Tiểu Phúc tìm quần áo mặc vào, nhìn qua cửa sổ thì thấy bốn người họ đang cự cãi ầm ĩ, một lát sau hai cha con nhà họ Vương bị rượt chạy ra sân thoát thân.

Cha Chu đuổi người đi xong vội vàng chạy lên lầu thì thấy cô ngồi ở phòng khách mà không nói một lời. Ông căng thẳng bước đến an ủi: "Con dâu, khiến con chịu ủy khuất rồi."

Trương Tiểu Phúc nhào vào ngực ông, nghẹn ngào gọi: "Ba ơi." Cô khóc làm ông luống cuống hết chân tay, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Đừng sợ, thằng súc sinh kia không dám tới đây gây sự nữa đâu."

Ông lau nước mắt cho cô, trong lòng hốt hoảng khi thấy cô rơi lệ. Trương Tiểu Phúc thấp giọng nức nở, nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nói: "Con vẫn còn sợ lắm. Con muốn về nhà ở vài ngày."

Cha Chu thất thần: "Con muốn lên thành phố?"

"Dạ, cả năm rồi con không về nhà, con cũng nhớ ba mẹ của con lắm. Cha theo con vào thành phố nha." Cô lắc lắc cánh tay ông: "Ba mẹ con vẫn chưa biết mặt thông gia nữa."

Cha Chu lo lắng cô một thân một mình về nhà, hiện tại Tư Niên cũng không còn, ông cũng nên chào hỏi thông gia một tiếng mới phải. Ngẫm nghĩ một lúc thì ông đồng ý. Thấy ông gật, Trương Tiểu Phúc vui vẻ hôn lên má ông: "Con cảm ơn ba. Để con gọi điện nhờ ba mẹ con đặt vé xe trước."

Mặt già nóng hết cả lên, nhưng thấy con dâu vui vẻ ông cũng yên tâm. Từ nhỏ đến giờ ông chưa từng vào thành phố, đi lần này xem như là mở rộng tầm mắt.

Chu Siêu bên cạnh cúi đầu ghen tị, sao cô không dẫn anh cùng theo chứ. Phút điên cuồng đã qua đi, anh tỉnh táo nghĩ lại, anh không nên nói ra mấy lời trong lòng này. Trông dáng vẻ cô đơn kia của anh, Trương Tiểu Phúc cười nói: "Anh Siêu, đợi vụ mùa thảnh thơi, có thời gian em sẽ dẫn mọi người vào thành phố chơi."
 


Cảm giác mất mác nãy giờ trong lòng Chu Siêu nhờ có câu này của cô chợt tan biến hết.

Vài ngày sau, cha chồng nàng dâu hai người thuê xe ra trạm xe lửa. Tuy nơi này cũng có sân bay nhưng cô vẫn cố tình nhờ cha mẹ mình mua vé tàu lửa, còn bao cả một toa riêng chỉ dành cho hai người, chuyến xe số mười tám tuyến đi thẳng vào thành phố, mất hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi. Cô nghĩ: thời gian dài thế này chính là cơ hội tốt để cô và cha chồng phát sinh một vài chuyện vui vẻ đây.

Cha Chu chẳng hề biết những suy tính trong lòng cô, ông hưng phấn ngồi cùng cô trên ô tô ra nhà ga. Lúc trẻ ông chỉ lên tới ngoại thành một lần, từ đó đến nay ông chỉ lo cắm cúi làm việc trong núi, vậy nên lòng có chút bồn chồn.

Vài tiếng sau họ mới đến nhà ga, ngồi trong phòng chờ khoảng hơn một tiếng mới đến giờ xuất hành, hai cha con mang hết đồ đạc lên tàu lửa. Trương Tiểu Phúc xách hai vali nhỏ đựng đầy quần áo, còn cha Chu thì ôm hai bao đồ ăn, theo đám đông lên xe. Ông cực kì hào hứng, mãi cho đến khi xe lửa khởi hành mới bình tĩnh lại.

"Tiểu Phúc, toa chỉ có hai cha con mình thôi hả con?" Cha Chu ngồi đối diện cô, thắc mắc. Lúc nãy có rất đông người lên xe, ông còn tưởng mình phải ngồi chen chúc với một đống người khác chứ.

"Dạ." Cô cười, nghĩ thầm: sao cô có thể để người khác chen vào kế hoạch đã dày công đặt sẵn từ trước được.

Trương Tiểu Phúc đóng cửa lại, lấy một bộ quần áo thoải mái trong vali ra, bắt đầu cởi đồ. Lúc nãy chuyển đồ lên tàu, mồ hôi mồ kê ướt hết cả lưng áo, rất là khó chịu.  Cha Chu thấy cô thay đồ, mắt nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lại nghe thấy tiếng quần áo ma sát với da thịt cô, đột nhiên cảm thấy khô nóng hết cả người.

"Mặc quần áo ẩm mồ hôi rất dễ cảm lạnh, ba mau thay quần áo khác cho thoải mái." Trương Tiểu Phúc thay một chiếc váy ôm sát màu đen cổ chữ V, chiều dài chỉ đủ che trọn bờ mông tròn trịa vểnh cao, khắc họa rõ đường cong chữ S đầy gợi cảm đủ để đàn ông sặc máu mũi.


 

"Không, không cần đâu con." Cha Chu thu tầm mắt đảo đi nơi khác, trái tim đập thình thịch thình thịch, không dám nhìn lại. Đáng tiếc Trương Tiểu Phúc sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho ông, cô cúi người xuống, quan tâm nói: "Ba không thay ra lỡ cảm lạnh thì con lo lắng lắm. Nơi này không có người ngoài, ba đừng ngại, cửa con đóng lại rồi, không ai thấy đâu."

"Ba không phải…" Cha Chu muốn giải thích, vừa ngẩn đầu lên, tầm mắt ngay lập tức bị đôi gò bồng đảo trắng ngần lộ ra ngoài cổ áo thu hút. Đại não ông chịu kích thích cực độ, hô hấp dồn dập, muốn lên tiếng cực tuyệt nhưng không còn kịp. Trương Tiểu Phúc đã khom người xuống, chủ động cời áo sơ mi đen của ông. Quần áo ngoài của ông đã bị cô cởi ra hết, gió thổi qua làm ông run rẩy.

"Ba xem, cả người toàn là mồ hôi không à." Trương Tiểu Phúc ném quần áo ông sang một bên, tay ngọc chạm vào ngực ông. Mồ hôi nhớp nháp ra đầy trên cơ thể đầy sinh lực, theo cơ ngực đang phập phồng xuống dưới là cơ bụng đầy quyến rũ, khe rãnh chạy dọc xuống bộ vị được che dấu dưới quần soọc đầy gọi mời… Hại cô miệng đắng lưỡi khô, lưỡi nhỏ hận một nỗi không thể liếm xuống ngay lập tức.

"Sao ba thở gấp vậy? Ba thấy trong người thế nào?" Bàn tay mềm đang đặt trên ngực ông khẽ vuốt, nghe thấy tiếng hô hấp ngày càng nặng nề hơn, cô cố tình hỏi.

"Không, không có việc gì." Nhũ phong trắng ngần của cô khiến ông nhiệt huyết sôi trào, vật đáng sợ dưới quần đã sung sức ngẩng cao đầu. Sợ con dâu phát hiện, ông nhanh chóng tìm bộ quần áo sạch mặc vào người: "Con dâu, chắc con cũng đói rồi. Để ba mang ít trái cây đi rửa." Nói xong không đợi cô trả lời, ông liền lấy túi nho trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

"Thật là, mình có đáng sợ thế không!" Trương Tiểu Phúc ra khỏi toa, ngồi chờ ông trên ghế đặt ở lối đi. Nơi này cũng không ít người, thấy cô ăn mặc gợi cảm bước ra, nam nhân ai nấy hai mắt sáng ngời. Có người đàn ông lớn mật di chuyển đến ngồi đối diện với cô.

Trương Tiểu Phúc lười biếng ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm, không thèm để ý đến người đàn ông đang khoác lát ngồi phía trước. Một lát sau, cha Chu rửa trái cây trở lại thì thấy cảnh này. Ông không nói gì, trực tiếp vào toa.

"Ba đang mất hứng hả?" Một lát sau, cô vào toa đóng cửa, ngồi đối diện ông. Cha Chu lắc đầu, hàm hồ đáp rằng ông không có mất hứng, chỉ khó chịu chút thôi.

"Ba đừng cau mày nữa. Mình ăn cơm trước nha." Cô lấy hộp đùi gà chiên giòn sốt cay đặt lên bàn. Sức ăn của ông rất lớn, bữa cơm không có thịt thì không thể nào no được.

Cha Chu cũng thấy hơi đói nên không cự tuyệt. Trương Tiểu Phúc cố tình chuyển sang ngồi kế bên ông, theo bản năng ông vội vàng nhích ra xa một chút. Cô gắn điện thoại vào giá đỡ trên bàn, cả người dựa hết lên vai ông, nói nhẹ: "Mình xem phim điện ảnh nha ba."
 


 

Bạn đang đọc:Căn Nhà Khoái LạcChương 29
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.