Bạn đang đọc:Căn Nhà Khoái LạcChương 37

Mặc dù Chu Cường vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng anh lo lắng mấy người trong nhà sắp trở về, chỉ đành bắn vội thế này. Anh ôm lấy cơ thể mềm nhũn vô lực, hai gò má đỏ bừng vào lòng: “Em dâu chắc mệt lắm rồi. Để anh nấu cơm cho."

Cô tựa vào người anh, không nói gì cả, trái tim đập loạn từ từ trở lại nhịp đập như thường, dù anh chỉ được hơn nữa tiếng thôi nhưng đã khiến cô lên đỉnh tận bốn năm lần. Thật sự quá lợi hại! Người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá lỗ mảng. Lúc nãy anh thiếu điều đâm thủng bụng cô luôn rồi!

"Vậy để em đi lau sàn." Chu Cường đã xắn tay áo đi nấu cơm. Cô lau sạch chất lỏng giữa hai chân, và phi tan luôn vết nước khả nghi dưới sàn. Cô bước ra phòng khách thì phát hiện dưới sàn có mấy dấu chân bùn, chắc là bọn họ quên nên mang cả dép lên nhà rồi. Cô quét sơ cho sạch, sau đó dùng khăn ẩm lau lại.
 


Chu Dũng mới làm việc từ ngoài đồng về, sau khi đổi dép lê vào nhà thì bắt gặp hình ảnh hương diễm đến sặc máu mũi: cô em dâu xinh đẹp đang chổng mông quỳ xuống sàn lau nhà, điểm chính là cái áo len trinh tiết kia, hở hết lưng không nói, vạt áo cũng chẳng che đậy được gì. Ngay cả quần lót cô cũng không mặc, bệnh hay quên của em dâu đúng là nặng quá rồi.

"Em dâu..." Chu Dũng kêu này một màn thấy hô hấp dồn dập đứng lên, nhịn không được kêu một tiếng. Cô hơi nghiêng người về phía sau, hành động đó vô tình làm lộ mảng lớn tuyết trắng mềm mại.

"Sao nay anh Dũng về sớm vậy?" Cô cười khanh khách hỏi, vẫn tiếp tục lau sàn, mặc kệ đôi mắt sắp phun ra lửa của anh.

Tròng mắt di động theo từng hành động của cô. Mỗi khi cô cúi xuống lau sàn, phần ngực lộ ra ngoài cũng lay động theo, tập kích những sợ dây thần kinh yếu ớt của anh. Chân anh bước theo cô trong vô thức, mắt không rời được gò núi đôi đang lắc lư theo nhịp kia, chỉ mong sao mình được sờ vào chúng.

Nghe tiếng thở mạnh truyền tới từ sau lưng, cô nhếch mép, lau sạch dấu chân trên sàn. Sau đó cô liền đứng lên, giặt sạch khăn lau rồi đem phơi trên ban công. Chu Dũng vẫn thẳng một đường đi theo cô như tên ngốc.

"Anh Dũng... Anh đi theo người ta làm gì vậy?" Cô vừa xoay người thì đụng phải bức tường thịt cứng rắn. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy biểu cảm ngốc nghếch của anh, đáng yêu tới mức cô không nhịn được cười.

"Em dâu." Chu Dũng ôm lấy cô, không hề che giấu dục vọng đang bùng cháy trong đôi mắt. Tiếc là hôm nay cô đã quá thỏa mãn, nên đành đẩy anh ra: “Em xuống bếp phụ anh ba."

Đợi đến khi cha Chu cùng hai người còn lại về nhà, Chu Dũng vẫn như người mất hồn ngồi ở phòng khách. Cha Chu nhíu mày hỏi: "Thằng hai sao lại ngồi tồng ngồng ở đó?" Chu Dũng lấy lại tinh thần, không kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng cô rôm rả: "Ba, anh cả, cơm trưa làm xong rồi. Mọi người mau lại đây ăn cơm đi."


 

Theo mỗi bước chân, cô thành công câu mất linh hồn cả năm người đàn ông. Chu Dũng thấy cha mình cùng bọn anh em đểu có biểu cảm giống mình thì yên tâm rồi. Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, cha Chu chẳng thể động đũa, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Con dâu… Quần áo của con… Sao thiếu vải dữ vậy con?"

Cô làm ra vẻ vô tội nói: “Ba không thích hả? Kiểu áo này mặc như vậy là đúng rồi đó ba. Bộ chiếc áo này có vấn đề gì hả ba?"

Cha Chu tự hỏi ngược lại mình: không lẽ tư tưởng của ông quá đen tối rồi sao. Cô mặc bộ đồ này câu người tới mức… Hạ thân ông cứng lên mất rồi.

Chu Dũng còn không có xem đủ đâu, nghe vậy lập tức nói: "Em dâu mặc bộ này đẹp vô cùng. Trên thành phố người ta nói sao ta, gợi cảm… Đúng rồi, chính là vô cùng gợi cảm." Gợi cảm tới mức dương cụ của anh sắp đâm rách quần chui ra ngoài rồi.

"Cảm ơn anh hai." Cô nở nụ cười ngọt ngào. Mấy người còn lại nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng suy nghĩ: gợi cảm nhất chính là lúc cô không mặc đồ kìa.

Đang ăn cơm thì điện thoại reo, cha Chu vội buông chén xuống chạy đến bắt máy. Một lát sau ông ngồi lại vào bàn, báo cho mọi người: “Là thôn trưởng, ông ấy thông báo chiều nay thôn mình mở cuộc họp."

Đến tối thì cha Chu về, mặt mừng như trẩy hội, gom mọi người lại kể hết nội dung họp lúc chiều. Chuyện là trên chính phủ đã ra quyết định làm lộ nhựa, tin này đối với bọn họ tự nhiên mà nói là chuyện tốt. Thôn này ở chốn thâm sơn cùng cốc, phía trên không dòm ngó tới, không biết sao đợt này họ lại nghĩ thông suốt. Tin này chẳng những là tin vui của cả thôn mà còn là tin mừng đến các thôn phụ cận.

"Thật tốt quá rồi! Sau này nhà mình mua xe được rồi." Cha Chu vô cùng mừng rỡ. Theo kế hoạch lộ sẽ mở tới đất nhà ông. Cả nhà ai nấy đều vui mừng, bàn rơm rả về chuyện này suốt cả buổi tối. Cô cũng mừng theo họ, kỳ thật cô muốn mua xe từ lâu rồi nhưng ngặt vì đường xá khó khăn, giờ có kế hoạch xây lộ rộng rãi rồi, đi đâu cũng tiện hết.

Vài ngày sau, tiết trời chuyển lạnh báo hiệu năm mới cận kề, kết thúc vụ mùa thất thu. May là còn mấy trăm con dê núi béo tốt gỡ gạc, cô dựa vào quan hệ tìm được chỗ mua giá cao, thuận lợi bán hết. Thu được vài vạn tệ (*) vào túi, cha Chu cao hứng suốt một ngày, cố ý lên trấn trên mua không ít đồ vật này nọ trở về, bảo rằng buổi tối phải ăn mừng một bữa. Cô ngủ trưa, mơ màng tỉnh lại thì thấy ông lưng đang mang gùi, trên tay còn cầm một cái bọc đen.

(*) 1 vạn tệ = 10.000 tệ ≈ 34 triệu VNĐ.


 

Ông bỏ hết đồ vào tủ lạnh xong bèn tìm cái rổ, trút hết đồ trong cái bọc đen vào. Cô nhìn vào rổ thì thấy có mấy con cá. Thấy cô đi lại, ông cười: "Ba có mua mấy cái cá diếc. Biết con thích uống canh cá nhất mà."

"Con chỉ muốn uống canh do chính tay ba nấu thôi." Cô ngồi xổm xuống bên cạnh ông, khẽ nói vào bên tai. Mặt ông nóng rực, lòng mừng quýnh hết cả lên: chỉ cần con dâu thích, bắt ông nấu mấy nồi cũng được.

Cô định bắt mấy con ra đánh vảy, không ngờ nó trơn tuột như lươn vậy, cô bắt mãi không được nên thôi. Mùi tanh của nhớt cá dính ở tay làm dạ dày cô cuộn hết cả lên, dịch chua trào lên cổ họng, cô chạy vọt vào toilet nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.

"Sao vậy con dâu?" Cha Chu sợ hãi đi theo, thấy mặt cô tái mét. Cô thở dốc từng cơn, vặn vòi nước khoát lên rửa mặt vài cái, rồi lại chạy vào phòng. Cô cầm  que thử thai chạy một mạch vào toilet, một lúc lâu sau, cô mặt mài méo xẹo nói với ông: “Ba chồng ơi, con có... có…"

"Gì?" Cha Chu cả kinh ngây người.

"Con nói con có…" Cô cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhớ lại thời gian cô với ông trên xe lửa, vậy đứa bé chắc là của ông rồi.

"Có, có?" Cha Chu nhìn chằm chằm vào bụng cô. Sau khi lấy lại tinh thần, ông ôm lấy cô, tay xoa xoa lên bụng, kích động hỏi: “Con dâu... Cái thai này là... là của ai?"

"Đương nhiên là của ba rồi." Cô liếc yêu ông một cái. Ông mừng rỡ hôn lên môi cô, tay tùy ý vuốt ve bụng phẳng hại cô nổi lên phản ứng. Cô miễn cưỡng bình tĩnh đẩy ông ra, thở gấp nói: "Con có đứa nhỏ của ba rồi. Ba công khai với mọi người nha."

Như vậy cô có thể quang minh chính đại "ngủ" với ông rồi!

Cha Chu lại thất thần, công khai với mấy đứa con của ông sao? Này, việc này không phải sẽ đem mặt mũi của ông quăng xuống đất cho chó tha chuột gặm à. Thấy vẻ mặt do dự của ông, mặt cô trắng bệt, nước mắt ròng ròng: “Nếu ba không muốn, vậy con cũng không cần đứa nhỏ này nữa." Cha Chu vội vàng ôm lấy cô, gấp giọng dỗ: “Con dâu... Ba…Ba nói mà."

Lúc này cô mới mỉm cười đắc ý.

Sau bữa tối, đông đủ người trong nhà tụ họp hết ở phỏng khách, cha Chu do dự mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra: “Ba có chuyện muốn nói với mấy đứa. Tiểu Phúc có thai rồi. Đứa nhỏ là.. là của ba." Lòng bàn tay ông đã toát hết mề hôi, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
 

Bạn đang đọc:Căn Nhà Khoái LạcChương 37
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.