Bạn đang đọc:[Cao H+] Về Chung Nhà Với ChúChương 80

“Không lừa ông nội chứ?”

 

“Em đâu có ý lừa ông…” Nguyễn Nhuyễn véo tay anh.

 

“Trước anh từng nói không định ở trong nước. Thế thì em đi cùng anh là được… Hơn nữa được ở cùng ông nội em rất vui. Anh sợ ông nội thích em rồi lại không thích anh nữa phải không?” Cô làm mặt quỷ trêu anh.

 

Phó Thanh Hành bật cười, “Ừm… Thật ra là sợ em ‘bơ’ anh.” Anh ôm cô, vuốt tóc cô.

 

“Không đâu…. Chú mãi là số một trong lòng em.”

 

“Cô bé, đừng làm loạn.” Phó Thanh Hành buông cô ra, lùi về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu.

 

“Ơ!!! Em đã làm gì đâu ~” Nguyễn Nhuyễn nháy mắt nhìn anh.

 

“Rất muốn nghiền nát em…” Anh liếm liếm môi, “Anh đi tắm đây.”

 

“…” Người đàn ông này thật là…

 

Nhìn bóng lưng của anh, cô bất đắc dĩ mỉm cười. Rồi cô cũng đi lấy quần áo ngủ cùng băng vệ sinh, chuẩn bị đi tắm.

 

Sau đó, cả hai người cùng ngồi trên giường, lật quyển album màu đen ra ngắm.

 

“Đây là anh lúc 12 tuổi.” Phó Thanh Hành nhìn theo hướng tay cô và nói.

 

“Đáng yêu quá!” Đầu ngón tay cô xoa xoa lên gương mặt cậu bé.

 

Cậu bé cứ như Phó Thanh Hành bản thu nhỏ, mặc vest chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc.

 

“Em đáng yêu hơn.” Anh vuốt tóc cô.

 

“Không được sờ, sẽ châm lửa mất…” Cô kéo tay anh ra.

 

Lướt xuống phía dưới, liền thấy hình ảnh bố mẹ anh… Cô chạm vào cậu bé lọt thỏm ở giữa…

 

“Chú.”

 

“Sao em?”

 

“Sau này em sinh cho anh một cậu nhóc đáng yêu như anh được không?”

 

“Hửm???” Anh nghiêng đầu, cau mày, không hiểu lời cô nói, tuy nhiên sau khi ngẫm vài giây thì…

 

“Muốn sinh cục vàng nhỏ cho anh? Hử?” Anh đè cô dưới thân.

 

“A!!! Không được không được, chảy ra mất…” Cô đẩy người anh, ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng sờ vật đang lót ở dưới, may quá chưa chảy ra ngoài.

 

“Nếu có một đứa con trai giống anh, em sẽ cưng chiều thằng bé hết nấc.”

 

“Không được.” Ai đó nhíu mày.

 

“???” Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh.

 

“Em chỉ có thể thích anh, ai khác cũng không được.” Anh véo nhẹ vào má cô.

 

“Đó là con anh mà!”

 

“Con thì làm sao, con cái cũng không thể tranh sủng đoạt vợ của anh.” Tay anh chống lên giường, cúi đầu hôn cô.

 

“Làm sao em bị cướp đi được chứ!” Cô hôn chuồn chuồn nước lên môi anh vài cái.

 

“Sinh cho anh một cô bé dễ thương như em.”

 

“Nhỡ anh yêu con bé hơn em.” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi.

 

“Thử rồi biết…” Anh cười vui vẻ.

 

“Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn, hừ!”

 

“Nhưng mà… Em sẽ ghen…” Cô nghĩ đến đã thấy không vui.

 

“Anh chỉ yêu mình em… Con cái cũng không phải tài sản của chúng ta, đâu thể ở bên cạnh ta cả đời. Nguyễn Nhuyễn mới là bạn đồng hành tới cuối đời của Phó Thanh Hành.”

 

Người con gái cảm động ngoan ngoãn ôm anh, nghe anh kể rất nhiều điều về tuổi thơ của mình, sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, cô nghĩ việc bị lệch múi giờ thật là khó chịu.

Phó Thanh Hành cùng Nguyễn Nhuyễn tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở Anh năm ngày rồi mới quay về Trung Quốc. Ngày cuối cùng, người nào đó còn giơ điện thoại Iphone của mình chụp trộm Nguyễn Nhuyễn và đăng lên Wechat để chế độ bạn bè xem.

 

Lúc xuống máy bay, cô gái nhỏ mới biết việc này, giận dỗi nói: “Chú!!! Mặt em!!! Mặt em đâu!!!”

 

Trong ảnh là người con gái đứng trên cây cầu đá, đằng sau là một thị trấn yên bình ở Anh, cô mặc váy trắng, khuôn mặt mờ ảo. Đăng kèm theo caption: Cô ấy nói về sau muốn sống ở đây.

 

“Khụ…” Người nào đó vẻ mặt ‘ai biết gì đâu’ cong miệng khẽ cười, ôm vai cô bước đi.

 

Nhớ đến điện thoại của anh còn để trong túi xách, cô lấy ra tắt chế độ máy bay trên điện thoại cho anh. Ngay lập tức, tin nhắn văn bản cùng rất nhiều cuộc gọi từ các số lạ, trên Wechat cũng có tin nhắn.

 

Tiết [Trả lời điện thoại.]

 

Tiết [Trả lời điện thoại.]

 

Tiết [Nhìn thấy tin nhắn này thì gọi lại cho em.]

 

Nguyễn Nhuyễn mở trang cá nhân của người đó, nhìn thấy trạng thái gần nhất của người đó là một bức ảnh. Trong ảnh là người phụ nữ có gương mặt trái xoan, đeo vòng cổ của một thương hiệu nào đó, kính râm che gần hết khuôn mặt cô ta, nổi bật là đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc ngắn trông khá trẻ, mặc vest tinh tế, bàn tay đánh sơn đỏ chống cằm, trên mặt bàn đặt rất nhiều món điểm tâm, phía xa xa đằng sau là tháp Eiffel.

 

Cô tắt màn hình điện thoại, ánh mắt không vui nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Sao vậy bé cưng?” Phó Thanh Hành thấy cô im lặng, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Thành phố B vào các ngày lễ, các tuyến đường tắc nghẽn đến mức khó chịu.



“Bảo bảo, mấy ngày nữa em đừng ra ngoài, nhường không gian cho đám khách du lịch đi, ngày lễ nên đông người quá!” Anh nhíu mi dặn dò.

 

“Hừ!!!”

 

Phó Thanh Hành nghe thấy tiếng giận dỗi trẻ con của cô, nhếch môi cười, “Ai lại chọc em, cục cưng?”

 

“Về nhà nói tiếp!”

 

Nói xong, cô cúi đầu, gửi tin nhắn Wechat cho Sở Mộ.

 

[Tiết là ai?]

 

[??? Tiết? Tiết nào? Tiết gì cơ?]

 

[Tên một phụ nữ, cô ta tìm Phó Thanh Hành.]

 

[Mẹ kiếp! Nguyễn Nhuyễn à, là Tiết Tưởng Niệm thì phải. (kèm theo biểu cảm cay đắng)]

 

[Chắc vậy. Cô ta là ai?]

 

[Tình địch của em đó, vợ cũ của Khanh Khanh. Mà em đang ở đâu gửi tin nhắn cho anh đấy?]

 

[Thành phố B, đang trên đường về nhà, đợi em tìm hiểu kỹ rồi nói tiếp.]

 

[Chậc, thật ra anh không thích người phụ nữ kia, quan trọng hơn là khanh khanh cũng không thích cô ta. Đừng lo lắng, không có sóng to gió lớn gì đâu, anh đây cổ vũ em hai tay hai chân. Ủng hộ em nghiêm khắc trừng phạt khanh khanh, vì cớ gì ly hôn rồi còn có Wechat của vợ cũ.]

 

[Khi nào phạt, em liên hệ sau.]

 

[OK.]

 

“Cô bé.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Em biết hiện tại trông em giống con gì không?”

 

“Con gì?” Nguyễn Nhuyễn nhìn anh.

 

“Giống con cá nóc… Đột nhiên giận dỗi như vậy vì anh chụp ảnh không đẹp sao? Về đến nhà rồi xóa nhé? Không thì em xóa luôn được không?”

 

“Anh còn muốn xóa?” Cô lườm anh.

 

“…” Phó Thanh Hành chớp chớp mắt, nhìn về phía trước, anh thật sự không biết tại sao cô lại khó chịu.

 

“Hừ, hừ!!” Cô gái nhỏ hừ hai tiếng.

 

Anh quan sát cô một lúc, chắc chắn rằng cô không thực sự tức giận mới an tâm lái xe.

 

Điện thoại của anh đặt trên tay cô rung lên, cô liếc nhìn, là một dãy số lạ, cô bực bội ấn tắt máy, đầu bên kia vẫn kiên trì gọi tiếp, cô ấn từ chối, bật chế độ máy bay, loạt động tác vô cùng lưu loát.

 

“Ơ?” Trong đầu anh hiện đầy dấu hỏi chấm trước động tác của cô.

 

“Không đi sao!”

 

“Đi đi đi…” Anh bị cô chọc cười.

 

“Để anh hôn chút.” Đợi khi đèn đỏ, người đàn ông nghiêng người qua, cô gái nhỏ bĩu môi, môi hồng chạm khẽ vào môi anh, hừ, cô vẫn còn đang giận.

 

“Cô bé đáng yêu!”

Bạn đang đọc:[Cao H+] Về Chung Nhà Với ChúChương 80
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.