Bạn đang đọc:Chờ Gió Hôn EmChương 3

Khi bửa tiệc kết thúc, Đường Tâm ngồi bên cạnh Phó Tuyết Lệ, thỉnh thoảng đứng dậy rót đồ uống cho mọi người.

Nhà đầu tư của bộ phim mới, họ Phương, đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Sau 2 3 ly rượu, cuộc nói chuyện vẫn rất rơm rã, kể chuyện rất mạnh lạc, trôi chảy.

Hôm nay đoàn làm phim đóng máy, tổng giám đốc họ Sầm hôm nay uống rượu rất vui vẻ, có chút phẩn khích mà châm ngay một điếu thuốc, “tôi ở đây quay phim lâu như vậy, nhìn hoa lá, cây cỏ đều chán rồi. Tôi vẫn cảm thấy thành phố lớn tốt hơn nhiều”. Cuộc sống cũng có nhiều hương vị hơn.

Đang lúc nói chuyện không chú ý, rượu trong ly lại được rót đầy, đạo diễn Sầm xua tay, “sau khi phim được thông qua và bắt đầu sắp xếp lịch chiếu” tôi phải đi nghỉ dưỡng bù đắp cho bản thân trước đã, tiện thể đưa vợ và con gái đi chơi một chuyến cho thư giãn.

Một người trong bàn cười nói: “bây giờ mà muốn kiếm được người đàn ông yêu chiều vợ như đạo diễn Sầm đây quả thật không nhiều”.

Đột nhiên lại bị chuyển sang chủ đề này, chắc chắn những cặp đôi trẻ sẽ bị dọ hỏi về vấn đề này. Nhưng đa số những người ngồi ở đây đều là người có địa vị, họ rất ít pha trò như thế này.

Một nam diễn viên trẻ bên cạnh bị câu hỏi này làm cho lúng túng, Phó Tuyết Lệ lắc lắc ly rượu, nhìn chằm chằm bọt khí nổi lăn tăn bên trong, mà không chủ động tham gia.

Cô ấy đã uống rất nhiều rượu nên có hơi say, nhưng cô vẫn còn khá tỉnh táo để chờ khi bửa ăn kết thúc, mặc dù đầu có hơi choáng.

Thượng Hải mặc dù đã vào tháng tư, nhưng không khí vẫn rất lạnh. Thành phố vẫn còn lờ mờ óng ánh vào ban đêm, xa xa những ngọn đèn neon của những tòa nhà cao tầng dưới bầu trời xám xịt.

Vừa lên xe, Phó Tuyết Lệ đá giày cao gót sang một bên, cởi áo khoác, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi. Đường Tâm đóng cửa xe, thắt dây an toàn rồi kêu bác tài rời đi.

“Tắt nhạc đi bác tài”, Phó Tuyết Lệ nói.

Nghe vậy, tài xế vừa lái xe, vừa đưa tay để tắt nhạc, liếc nhìn người phụ nữ ngồi cuộn tròn ở ghế sau.

Cô mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, ngẩng cao đầu, khóe mắt rủ xuống, hai mắt khép hờ.

Mái tóc dài màu nâu hơi xoăn nhẹ được xõa ra một cách tùy ý, rối tung, chiếc váy len xám nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô một cách tinh xảo. Ánh đèn trong xe sáng rất le lói nhưng vẫn không thể làm chìm màu da sáng chói của cô.

Nó thực sự rất đẹp, làm bạn không thể rời mắt.

“Ông Phương, mấy năm trước khi ông bắt đầu kinh doanh bất động sản, mọi người đã đánh giá rất cao những thành quả này của ông, chúng tôi thật sự không dễ dàng gì để cùng chia sẽ những lợi ích này với giám đốc Sầm. Ông nói xem lúc ông vừa đi, chúng tôi quả thật không biết phải làm sao, lần nào đi kí hợp đồn cũng không thuận lợi”.

Trên xe chỉ có 4 người, trợ lí Du Du ngồi ghế lái phụ, tài xế nghiêm túc lái xe. Ngồi bên cạnh Phó Tuyết Lệ, Đường Tâm nghịch điện thoại di động, đếm trong miệng và chọn ra những bức ảnh để gửi cho bên kỹ thuật.

Không ai phát ra tiếng.

Khi Phó Tuyết Lệ nổi tiếng với tư cách là một diễn viên, Đường Tâm đã lọt vào mắt xanh của cô ấy ngay từ lúc đó. Khi Tuyết Lệ công tác ở nước ngoài, hợp đồng sẽ được Đường Tâm xử lí trong vòng 3 ngày, cô chỉ cần ký tên là xong.

Sau khi trở về Trung Quốc để phát triển, Phó Tuyết Lệ lại càng trở lên nổi tiếng hơn nhờ các web drama ăn khách. Tuy nhiên, trong vài năm qua, mặc dù cô vẫn có cảm giác mình còn hiện diện, nhưng cô không cảm thấy hứng thú nữa. Không phải cô không đẹp, mà ngược lại, cô nổi tiếng là vì gương mặt không chỉnh sửa. Nhưng cô lại có một nhược điểm rất lớn là lạnh lùng, cô rất lạnh lùng.

Diễn xuất của cô dù có hay, nhưng vẫn bị ngoại hình che lấp, rất dễ thu hút những người hâm mộ cuồng nhiệt.

Trong làng giải trí, Tiểu Hồng dựa vào lời khen ngợi, Đại Hồng dựa vào truyền thông để  sống, dù sao thì những chuyện này cũng không quá vội. Phó Tuyết Lệ là một hạt giống tốt, vì vậy cả nhóm đã rất cố gắng để làm việc, dọn dẹp những tin tức rác không đáng có, để cô có thể đi lên nhờ thực lực, chứ không phải là scandal.

Khi chiếc xe bắt đầu chạy xuống chân cầu vượt, những bóng đen dần lướt qua. Không biết bên ngoài bắt đầu mưa từ lúc nào, cần gạt nước chậm rãi quạt từ trái sang phải.

“Tôi nói nhiều như vậy, cô có nghe không?” Đường Tâm nghiên đầu.

“Chị làm ơn để tôi yên tĩnh một lúc, đầu tôi đang muốn nổ tung đây” Phó Tuyết Lệ đã rất buồn ngủ, cô đã hoàn toàn kiệt sức, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi. Cô lơ mơ chẳng buồn nói lời nào.

Quay phim suốt cả đêm hôm qua, sáng nay lại phải quay sớm, từ Tương Sơn chạy xuống Thượng Hải, phải di chuyển cả ngày. Sau khi dự tiệc xong, người cô đã muốn rã rời.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đường người qua lại ngày càng ít. Gió thổi dồn dập, chiếc xe bật đèn pha màu vàng, bị sương mù bao phủ, tăng tốc cả quãng đường.

“...Két!”

Đi qua ngã tư cầu vượt, một chiếc xe tải lớn đang chạy tới ngang qua, tài xế ôm vô lăng và đạp phanh.

Bánh xe cọ xát với mặt đất phát ra tiếng rít. Chiếc xe mất cảnh giác và dừng lại bên đường, làm tất cả những người ngồi trong xe đều chờm người về phía trước.

“Làm sao vậy, xảy ra tai nạn sao?” Đường Tâm giật mình đỡ lấy lưng ghế, vội vàng hỏi.

“Không, hình như có người nằm trên con đường phía trước...”

....

Tiếng còi chói tai xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tại số 321, đường Tây Bắc, lối vào cầu vượt công viên Nhân Dân đã bị phong tỏa.

Cơn mưa to không biết lúc nào sẽ nhỏ lại. Cảnh sát đứng gác cạnh rào chắn phong tỏa, để ngăn chặn những người đang chen lấn vào xem. Vài chiếc xe cảnh sát đã đậu ở đó không lâu, bao gồm cả cảnh sát hình sự và phóng viên.

Người chết là một người phụ nữ không thể nhìn rõ khuôn mặt trong bóng tối, cô ấy đang nằm bán khỏa thân trên đất, với nữa chiếc váy che phần đầu của cô lại. Nước mưa hòa lẫn với máu, tỏa ra mùi tanh nồng, lan tỏa dọc theo sàn bê tông. Máu chảy ra quá nhiều, không thể xác định được vị trí của vết thương, máu làm tóc của nạn nhân chia ra dính chặt lên cánh tay.

“Ở đây cứ giao cho tôi, những người không liên quan hãy sơ tán đi”, người cảnh sát tức giận, hướng bộ đàm chỉ nói.

“Ai trong số mọi người đã báo cảnh sát?” anh vừa nói vừa thở hổn hển. “ Là tôi!”, Đường Tâm lập tức đáp. Cô nhìn đi chỗ khác, cố kìm lại cảm giác buồn nôn.

Lưu Tân Bát cau mày, gật đầu và nhìn về phía chiếc ô tô đậu phía xa, anh nhìn thật kĩ vào xe “kia...kia là ai, sao cô ấy lại không xuống xe?”

“Cô ấy bị bệnh không tiện xuống xe, anh có thể lên xe xem được không?” sĩ quan.

Trước đó, khi biết tin có vài phóng viên đã đến đây, nếu như để họ thấy Phó Tuyết Lệ ở đây, rồi chụp hình cô ngay tại vụ án này, anh sẽ bị đuổi.

...Nạn nhân chết trong một cơn mưa nhỏ, vụ tai nạn này khá nghiêm trọng, mà cô ta lại không xuống xe. “Tiểu Vương đi gọi cô ta xuống”.

“Đồng chí cảnh sát, người chết thì liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi chỉ đi ngang qua thấy nên báo tình hình thôi”

“Dừng lại, dừng lại” Lưu Tân Bát sốt ruột ngắt lời tài xế “bây giờ những gì tôi hỏi, anh có chắc là có thể trả lời hết không? Sao cứ ngăn cản tôi mãi thế!” nói xong, anh ta quay sang hỏi cấp dưới “đội của Lão Tần bao giờ thì tới?”

“Không phải đang ở đây sao?”

Đường Tâ, quay đầu về hướng họ đang nhìn, thấy một top người mặc đồ bác sĩ.

Họ đeo mặt nạ, gạt mọi người sang một bên, xuất trình giấy tờ tùy thân, cúi người bước qua hàng rào phong tỏa rồi đi vào.

Tất cả họ đều khoác trên người chiếc áo Blouse trắng tinh, trông rất chỉnh chu trong đêm mưa đông đúc.

Người đứng đầu là một người cao lớn, anh mở hộp dụng cụ ngồi xuống bên cạnh xác chết, không nói một lời, đeo găng tay vào, vén váy trên mặt cô xuống.

...

Phó Tuyết Lệ ngồi trong xe nhìn ra ngoài, một cảnh sát đi đến chiếu đèn xe vào bên trong rồi gõ cửa.

“Tiểu thư, mời cô xuống xe phối hợp với chúng tôi một chút”.

Cửa xe được mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào, cô rùng mình, dùng tay che mặt, đặt đôi giày đi xuống đất.

Do mưa lớn, đất đá bị lẫn lộn, dấu vết ở hiện trường gần như bị phá hủy hoàn toàn. Mưa càng lúc càng lớn, công cuộc điều tra cũng khó có thể tiến hành được tiếp.

Phó Tuyết Lệ chậm rãi đi theo sau viên cảnh sát, lấy tay che mặt cẩn thận. Dọc đường có rất nhiều vũng nước nông, mặc dù đã cẩn thận nhưng chân cô vẫn dính bùn.

Du Du cầm ô cho Tuyết Lệ, đứng bên cạnh Đường Tâm, nghe thấy cô ấy không ngừng phàn nàn “không biết sẽ muộn đến lúc nào, thật sự bất cẩn khi để xảy ra chuyện thế này, lát tôi sẽ bị đưa về đồn đề lấy lời khai, sáng mai tôi đi bàn hợp đồng luôn”.

Bọn họ đang đứng gần một bụi cây để nói chuyện, đột nhiên Đường Tâm ngừng nói.

“Mọi chuyện chính là như vậy, chúng tôi đang có vài vấn đề cần hỏi cô, mong cô kiên nhẫn hợp tác với chúng tôi”.

Đường Tâm lặng lẽ cười, ánh mắt rơi vào viên cảnh sát cạnh Lưu Tân Bát.

Anh ta chỉ có một bộ đồ màu xanh bên trong, bên ngoài là một chiếc áo choàng rất bình thường, trước ngực có đeo một huy hiệu, ngoài ra không còn gì khác, dường như anh ta không cảm thấy lạnh.

Du Du đã sợ bác sĩ từ khi còn nhỏ, huống hồ gì là những người khám nghiệm tử thi như thế này. Cô nhìn thấy gương mặt không chút thay đổi khi khám nghiệm của hắn, bất giác lùi về phía sau.

“Cô đến hiện trường vụ án lúc mấy giờ”

Mặc dù thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, nhưng anh ta vẫn hỏi.

Giọng nói của người đàn ông này khá đặc biệt, trầm thấm lạnh lùng, hệt như phiến đá. Mặc dù trông anh ta có vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng lại rất dễ để nhận ra.

Giọng nói này...

Phó Tuyết Lệ nắm chặt ô, đầu óc cô lờ đờ vì tác dụng của rượu, cô còn tưởng mình bị ảo giác.

“Khoảng 8 giờ” Du Du cố gắng nhớ lại thời gian lúc đó, nhìn người ghi chép trước mặt mà sợ bản thân nói sai.

“Cô đa bao giờ di chuyển xác chết chưa?”

“Hình như...không phải”

“Có nghĩa là sao?” cô cứ bình tĩnh  mà trả lơi, Lưu Tân Bát cố gắng bình tĩnh lại, để truy hỏi.

“Được được” Phó Tuyết Lệ trấn an Du Du.

Sợ hãi, Du Du lắp bắp suýt thì khóc “tôi đã chạm vào để xem cô ấy còn thở hay không... tôi thật sự... thật sự không biết cô ấy đã chết”

“Cô cứ tiếp tục nói”

Đôi mi cong dài cụp xuống, Lão Tần tháo găng tay ra, thoảng nhẹ sự sạch sẽ.

Lúc đặt câu hỏi, anh ta có vẻ như rất dịu dàngm nhưng khí chất lại tỏ ra rất lạnh lùng, đúng là rất giỏi giấu cảm xúc.

Lúc này tiếng mưa mỗi lúc một to hơn, Phó Tuyết Lệ cố gắng cầm chặt ô phụ với Du Du.

Mưa lớn làm mờ tầm nhìn, người bác sĩ giơ tay định kéo khẩu trang xuống, Phó Tuyết Lệ đã thấy đôi mắt anh lộ ra.

Gương mặt rất thanh tú, sắc sảo.

Cầm chiếc ô màu đen, anh cũng đã thấy cô nhưng chỉ lướt qua.

Lạnh lùng, tầm thường, nhìn rất xa lạ.

Cô sững sờ hồi lâu, rồi định thần lại gọi tên anh “Tu Xuân Hương”

Gương mặt của Phó Tuyết Lệ chỉ xuất hiện trên các bộ phim. Mọi người xung quanh ngay lập tức bị thu hút bởi cô ấy, đôi mắt mở to.

Đường Tâm cau mày, đi ngang qua mọi người mà mặt không thay đổi biểu cảm.

Ôi, đại minh tinh của tôi.

Sau lời chào hỏi ấy, Tu Hưng Xuân mặt vẫn lạnh như tiền, làm bầu không khí càng ngột ngạt hơn.

Những người khác khi nhìn thấy Phó Tuyết Lệ đầu rất cẩn trọng và giữ im lặng, đôi guốc đỏ cột dây, làn da trắng nõn, mỏng manh, vòng tay ôm lấy người, đôi môi đỏ mộng, toàn thân như tỏa sáng, toát lên vẻ cao quý.

Cuộc hội ngộ bất ngờ trong đêm mưa hỗn loạn. Anh ấy dịu dàng và lạnh lùng nhưng lại rất sạch sẽ.

Phó Tuyết Lệ mệt mỏi cau mày, gặm nhắm ngón tay liên hồi.

Mưa mãi mà không tạnh, Tu Hưng Xuân quay lại nhìn, ánh mắt nhợt nhạt mà xa xăm. Sau vài giây im lặng, đôi môi đỏ mộng của anh cuối cùng cũng nói chuyện.

“Đã lâu không gặp” anh nói

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Chờ Gió Hôn EmChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.