Bạn đang đọc:Chờ Gió Hôn EmChương 4

Trong sự tĩnh lặng của mà đêm, sấm và sét thay nhau gõ liên hồi, những chú chó hoang ướt sũng vì dầm mưa quá lâu, đang lang thang trước lối vào nơi bị phong tỏa do cục an ninh công cộng Thượng Hải.

“Được rồi, sắp xong rồi, người gọi cảnh sát đến đây để lại thông tin liên lạc”.

Nữ cảnh sát lập biên bản lần hai, cô đưa cho đám người Phó Tuyết Lệ mỗi người một tờ, “đây, kiểm tra nội dung, sau đó ký vào”. Sau khi ký xong thì cùng tôi đến sảnh lấy dấu vân tay.

“Tôi không ngờ rằng ở đồn cảnh sát lại toàn là bạn của cô đó”. Đường Tâm nhận giấy và hỏi Tuyết Lệ, “người vừa rồi, người đó rất đẹp trai, anh ấy có mối quan hệ gì với cô vậy?”

“Bạn thời đi học”

“Chỉ là bạn cùng lớp thôi sao” Đường Tâm không tin cô ấy, thấy cô ấy im lặng, Đường Tâm trêu chọc, “cô nghĩ tôi là một kẻ ngốc sao?”

“Không tin thì mặc cô” Phó Tuyết Lệ có một gương mặt đẹp, một khuôn miệng nhỏ nhắn, nhưng lại không có lấy một nụ cười. Cô ấy thậm chí còn không muốn duy trì một nụ cười giả tạo ấy mãi. Hôm nay cô ấy chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo, chiếc váy len được cắt may khéo léo ước sủng trong nước mưa, vì bị thấm nước hồi lâu nên sự lạnh lẽo đã xuyên thấu tận vào xương.

Nữ cảnh sát dẫn đường dường như cũng đã chú ý đến nên đã nhìn Tuyết Lệ nhiều hơn. Cô hơi đỏ mặt, đột nhiên nói “thật trùng hợp, tôi cũng học cùng lớp với Sydneyy (Tu Hưng Xuân) một năm, nhưng có lẽ anh ấy không nhớ tên tôi, tên của tôi là Mã Hiên Nhi.

Họ bước vào trong, xung quanh là ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tất nhiên, hầu hết mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Phó Tuyết Lệ. Suy cho cùng, một minh tinh chỉ có thể nhìn thấy trên TV, weibo, hay các biển quảng cáo gắn đèn LED trên những con đường, khi một minh tinh hạng A thật sự xuất hiện trước mặt mình, người bình thường sẽ luôn có cảm giác mới lạ và kích động.

Nếu không phải vì sự việc nghiêm trọng và vụ án đang được xử lý, thì tôi cũng rất muốn được đến xin chữ ký, hay chụp ảnh gì đó... dù sao cũng là người nổi tiếng.

Nhìn tôi, Phó Tuyết Lệ dường như không hề hay biết, hoặc đã quen với việc bị người khác theo dõi từ lâu.

Có TV trên tường, phát lại tin tức trong buổi tối buồn tẻ, không mấy nhộn nhịp này. Bên cạnh cái đồng hồ đang tích tắt.

“Uống nước trước đi”. Tiểu Vương giả vờ bình tĩnh, bưng nước cho đám người Phó Tuyết Lệ.

Ngoại trừ Phó Tuyết Lệ đứng yên, thì những người còn lại đều nhận nước và cảm ơn anh.

“Anh cảnh sát, khi nào chúng tôi có thể rời đi? Xem đồng hồ, tôi thấy đã muộn rồi” Đường Tâm cau mày hỏi.

“Lời khai đã lấy hết chưa? Chắc là sắp rồi”. Tiểu Vương cũng không xác định, nhìn về phía lầu hai, vừa lúc nhìn thấy Lưu Tân Bát phải nghe điện thoại nên đã đi ra ngoài.

Sự kiên nhẫn chờ đợi đã vơi đi phần nào, sau khi xác nhận tên của từng người đã đầy đủ, cùng với số điện thoại và chứng minh thư của người báo án, thì phía cảnh sát đã để họ đi. Tiểu Vương đã tiễn họ ra cửa.

Đẩy cửa ra, mọi người đã không khỏi rùng mình vì trời rất lạnh. Cái đèn cảm ứng ngay mái hiên đã bị hỏng, ngay tại đó lại có 2 người đứng gác. Màn đem chìm trong sương mù, gió thổi nhè nhẹ. Sydneyy dựa vào tường hút thuốc, ánh đèn lập lòe khó có thể nhìn rõ mặt.

Bên cạnh là một cái thùng rác, được dùng để gạc tàn thuốc.

Tài xế đi trước để lái xe, những người còn lại đứng chờ ở cửa. Lưu Tân Bát quá mãi mê trao đổi kết quả khám nghiệm tử thi với Mã Tuyết Lệ  nên không để ý đến bọn họ.

Khoảng cách không xa, những gì Mã Tuyết Lệ có thể nghe rõ ràng ở đây là thanh âm của Lưu Tân Bát.

Đám người Phó Tuyết Lệ đưa mắt nhìn nhau, duy chỉ có cô là đứng khoanh tay nhìn về phía trước. Du Du trong lòng than thở...

Chuyện này không nên giấu diếm, nói đi, không sao cả...

Sau khi hút thuốc xong, Sydneyy đứng thẳng người, tay đút vào túi giọng khàn khàn nói “chúng ta vào nhà nói chuyện”.

Lúc đi ngang qua bọn họ, đột nhiên anh bị kéo lại, anh chậm rãi nhướng mày nhìn xuống cổ tay đang bị nắm chặt của mình. Lưu Tân Bát và Đường Tâm nhìn nhau, Tiểu Vương cũng bối rối. Tôi không biết đây đang là tình hình gì.

“Trời ơi...” Du Du vẫn còn đang mãi mê dùng điện thoại chụp ảnh, quay đầu nhìn lại thì khẽ kêu lên.

Đây... đây là đang làm gì vậy?

Đường Tâm đứng một bên không biết chuyện gì cũng quay lại xem thử. Nhiều năm qua, trong giới giải trí cô đã đối phó với nhiều kiểu vấn đề tương tự nên cũng đã dần quen. Nhờ vào trực giác tốt, và một số lý do nghề nghiệp mà cô ấy nhìn người rất chuẩn.

Trước đến nay cô ấy chỉ toàn nhìn thấy những người đàn ông sở khanh, không ra gì, nay lại gặp một người như Sydneyy, khiến cô không khỏi bất ngờ, nhưng cũng đủ làm cô hiểu Sydneyy là kiểu người rất hoàn hảo về tất cả.

Anh ấy hầu như tự làm tất cả mọi việc mà không phải nhờ ai, vừa ít nói, mà gia thế lại chẳng kém cạnh ai. Vì thế mà anh ta rất có sức hấp dẫn với phụ nữ.

Theo thuật ngữ của một số vùng, đây là kiểu người rất gợi cảm.

Phó Tuyết Lệ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Sydneyy, kèm theo đó là một chút mùi thuốc lá phảng phất xung quanh, như thể đã án lại trên người anh rất lâu.

Bởi cô đã uống ít ượu nên không thể tỉnh táo để nhớ hết mọi chuyện. Nhưng một lúc sau khi đứng trước mái hiên, cô đã phần nào tỉnh táo hơn, cô nắm chặt tay Sydneyy đang đi ngang, tay cô lạnh đến nỗi anh ấy phải run nhẹ lên.

Phó Tuyết Lệ khó chịu với những suy nghĩ trong đầu, còn anh thì cứ đứng yên ở đó với vẻ mặt lạnh lùng mà không thu tay về.

Cả hai người đều im lặng nhìn nhau mà không nói gì, nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt thắc mắc.

“Anh về sao không liên lạc với em?”. Cô nhanh chóng chở lại trạng thái bình thường, lạnh lùng hỏi anh.

Mặc dù là người trong câu chuyện nhưng anh vẫn im lặng mà không trả lời cô lấy 1 câu.

Bầu không khí lúc này rất yên tĩnh, nhưng nếu họ để ý thì sẽ thấy tất cả mọi người đều chỉa ánh mắt về phía họ. Một lúc lâu sau, Sydneyy cất giọng nói khàn khàn, ấm áp của mình trả lời cô “tôi đang bận xử lý công việc, rãnh thì ta nói sau”

Bạn đang đọc:Chờ Gió Hôn EmChương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.