Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 7
Lại một tuần nữa trôi qua, Lưu Tinh vẫn ở yên trong căn phòng đó với 4 bức tường vây quanh, cô chán nản, thật chí là mệt mỏi với việc ngày nào cũng cãi nhau và đấu trí với Phi Bạch. Hôm nay vừa hay cô nghe được người của gia tộc nhỏ này, họ sẽ đến tham dự một buổi bán đấu giá trang sức, sẽ mất tận 8 tiếng đi đường. Vì nơi tổ chức sự kiện quá xa… nên Lưu Tinh đã nghi lên một kế hoạch tẩu thoát.    Như thường ngày, cô vẫn ngồi trong phòng, giả vờ như một con ngốc bị thao túng. Hết đi tới lui rồi lại lôi đống đồ ra vẽ vời, hôm nay thay vì đi làm hoặc đi khắp nơi thì Phi Bạch lại ở nhà.    Anh dường như cả ngày hôm nay đều bên cạnh giám sát cô.    “Lưu Tinh Tinh.” Anh gọi.   Cô có chút cảnh giác, nhưng vẫn vờ như chả biết gì. Cô quay sang mỉm cười trả lời anh: “Hả? Có chuyện gì sao?”   Anh nhướng mày nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, hoặc có thể nói rằng là đang rà soát và nghi ngờ cô.    “Tối nay ra ngoài cùng tôi.”    “Hả? Ra ngoài? Tôi… tôi không đi đâu.” Lưu Tinh hoảng hốt khi anh nói sẽ đưa cô ra ngoài. Cô đã lên kế hoạch để trốn thoát, thậm chí cũng đã chuẩn bị vật dụng có thể tháo còng tay và xích chân ra rồi, nếu bây giờ ra ngoài thì sẽ đi đâu, làm gì?    Liên tục là những câu hỏi ngớ ngẩn xuất hiện trong bộ não của cô. “Mẹ kiếp! Tên khốn này lại tính làm cái đếch gì nữa vậy? Ra ngoài, đi đâu? Không phải hôm nay bọn họ sẽ đi dự buổi bán đấu giá sao? Ối, điên thật chứ?”   “Cô ngạc nhiên như vậy là để làm gì? Không muốn ra ngoài sao?”   “Shut! Tôi đoán nhé, anh đưa tôi ra ngoài nhưng… anh vẫn sẽ kiểm soát tôi? Thôi đi tên khốn, tôi không muốn làm con cờ trong tay anh đâu, thà ở đây còn hơn.” Cô lớn tiếng chửi rủa anh.    Phi Bạch không đáp trả gì, anh chỉ vội nhìn cô rồi đứng dậy đi tới phía bức tranh cô đang vẽ dang dở. Anh cầm bức tranh lên, mò mẩn thứ gì đó ở phía sau khung rồi lấy ra một thanh gỗ nhỏ, chiều dài và kích thước vô cùng bé. Đầu thanh gỗ lại rất nhọn và mỏng, cũng như sắc bén.    “Đừng tưởng tôi không biết cô định làm trò gì? Cái này? Tôi biết cô được huấn luyện để trở thành một đặc vụ chuyên nghiệp, việc lấy cây bút vẽ để cọ xát và làm chúng thành thứ như chìa khóa là quá dễ dàng nhỉ? Đáng lẽ tôi không nên xem thường cô.”   “Tên khốn, làm sao anh biết được chứ?” Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn anh.    Phi Bạch vội nhếch môi cười, sau đó anh đi tới chỗ cô. Dùng lực mạnh ở cánh tay và cổ tay đè cô xuống giường, cắn mạnh vào bên trái cổ của cô, Lưu Tinh đau đớn mà vùng vẫy. Chiếc eo nhỏ chuyển động liên tục, kích thích ham muốn của anh. Anh đưa tay lên nắm kéo lấy vạt áo ở hai bên xuống. Làm lộ ra phần vai trần trắng nõn và bờ ngực căng tròn mềm mịn.   “Buông tôi ra Hàn Phi Bạch, anh bị điên sao?”   Lực chiến của Lưu Tinh không kém so với các anh chị cô chú trong gia tộc, thậm chí cô còn hơn họ rất nhiều. Cô co chân đá mạnh vào bắp đùi trái của anh, ngẩng đầu cắn mạnh vào vành tai của Phi Bạch, khiến anh đau đớn mà lật người sang một bên.    “Tôi đã nói anh đừng xem thường tôi mà, mẹ kiếp.” Cô đá người anh lăn xuống giường.    “Nhan Lưu Tinh, cô dám? Tôi nhất định sẽ không quên chuyện ngày hôm nay đâu.”   “Được, vậy thì cứ nhớ đi. Anh nên biết rằng, việc tôi bị bắt ở đây là do tôi sơ xuất và không cảnh giác. Nếu tôi thoát ra được sẽ không có lần thứ hai tôi ở đây đâu.” Cô vừa nói vừa kéo hai bên vạt áo lên cao.    Phi Bạch vội đứng dậy, anh tiến tới chỗ cô. Đưa hai tay lên như đang chứng minh rằng anh sẽ không làm gì cô, sau đó bất ngờ mà ngã nhào vào người của Lưu Tinh.    Đôi môi cắm chặt vào môi cô, liên tục mút đến khi chúng sưng tấy. Anh mút môi trên của cô, dùng lưỡi quấn lấy môi dưới, cọ xát răng trên với thịt của môi khiến chúng đỏ ửng lên. Lưu Tinh như bị rút hết không khi ra vậy, cô cố bám chặt lấy cổ áo của anh mà dùng chút sức lực cuối cùng để phản kháng.    “Thích chứ? Môi cô ngọt thật đấy.”   “Hàn Phi Bạch, tôi sẽ giết chết anh tên não chó này.”   “Chuẩn bị đi… tầm 4 giờ sẽ có người đến trang điểm cũng như là đưa cô đi thay đồ đấy, đừng giở trò… cô sẽ bị thương đấy. Đừng trách tôi không cảnh cáo trước, sẽ có người theo dõi và giám sát đấy.”   Nói xong anh bỏ đi ra ngoài, trước khi đi anh còn thè lưỡi liếm quanh môi như thể, anh muốn cho cô thấy sự ngọt ngào trên đôi môi của cô, khiến anh rất thích. 

 

Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.