Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 3

Cả ngày Mộng Ly đều ngồi ở bên ngoài chơi cùng đại bạch, lúc đại bạch ngủ thì cô ngồi bên cạnh, lúc đại bạch ăn thì Mộng Ly cũng tìm gì đó ăn, cứ thể cả sáng đến chiều tối cô đều ngồi bên cạnh đại bạch chơi. Tối đến, cũng đã là 7 giờ rồi, người làm vẫn thấy cô ngồi ngoài đó, mặc chiếc chiếc váy cổ yếm 3 tầng màu xanh lục nhạt. Tóc được đính chặt trên trâm cài tóc có hình khổng thước. 

 

Người làm thấy trời đã trở lạnh, gió càng lúc càng mạnh, lo cho sức khỏe của cô nên vội chạy ra nói: “Mộng phu nhân, trời trở lạnh rồi… phu nhân vào nhà đi ạ. Ở bên ngoài như vậy không tốt đâu.”

 

Mộng Ly ôm khư khư đại bạch, cô phồng má đáp: “Không vào, đã lạnh đâu? Tôi ngồi ngoài này chơi với đại bạch một chút, lát sẽ vào, cô cứ vào trước đi, không cần lo đâu… mau vào đi.” 

 

Người làm khó xử, họ vẫn đứng đó ra sức khuyên ngăn chèo kéo bảo Mộng Ly vào, nhưng cô cứng đầu nhất quyết không chịu. Bây giờ cũng trễ rồi, cô còn chưa ăn tối, bọn họ một phần vì lo cho cô, một phần cũng vì sợ Nghiêm Vũ về thấy cô ngồi ngoài này chắc chăn bọn họ sẽ bị mắng cho một trận. 

 

Cô không quan tâm, vẫn ngồi dưới mặt cỏ xoa xoa lông của đại bạch rồi cùng trò chuyện với hổ trắng. Cô kể cho hổ trắng nghe những niềm vui khi cô đi du lịch nước ngoài sau một tháng. 

 

Choáng chốc thời gian cũng đã điểm tới 8 giờ, Mộng Ly không ngồi chuyện nữa đại bạch nữa, cô cứ ngồi dưới mặt cỏ ôm hổ trắng lắc lư qua lại rồi lại ngân nga vài câu hát vô tri của mình. 

 

Càng lúc gió đêm Thượng Hải càng lạnh, Nghiêm Vũ cũng đã trở về, anh vào nhà, trên người mặc một chiếc áo blazer đen dài, vì trời bên ngoài rất lạnh nên phải khoác thêm áo. Anh đi vào trong nhà, không thấy Mộng Ly đâu, gấp gáp hỏi.

 

“Mộng Ly đâu? Lại chạy trốn rồi sao?”

 

“Nghiêm thiếu… Mộng phu nhân…”

 

Anh nhìn người làm đứng cúi mặt xuống, hai tay khép nép đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng khó coi, lòng anh thì nóng như lửa đốt gặng hỏi lại một lần nữa: “Các người bị câm sao? Tôi hỏi Mộng Ly đâu.”

 

Bọn họ sợ đến hồn bay phách lạc, người thì nói và chỉ trên phòng, người thì nói và chỉ ra bên ngoài, anh khó hiểu cau mày giận dữ quát lớn: “Cút.”

 

Nghiêm Vũ bày ra bộ dạng khó coi, anh thà tự mình tìm còn tốt hơn hỏi đám người làm này. Anh đoán, với tính khí như cô khó lòng mà giờ này ở trên phòng, Nghiêm Vũ chạy ra ngoài vẫn không thấy, tính sẽ trở vào trong nhà thì nghe thấy âm thanh xào xạc phía sau vườn. Nghiêm Vũ tò mò vòng ra phía sau thì đúng là thấy cô đang ngồi ở đó, một tay quơ lung tung phiêu theo lời hát, một tay vuốt ve cơ thể của đại bạch, anh khó hiểu nhìn cô.

 

Vẫn đứng phía sau đợi cô hát xong mới đi lại. Mộng Ly không hay biết vẫn ngân nga vài câu.

 

“Người em yêu nhất chính là anh.”

 

“Vài giây, vài phút đều nhớ về anh.” 

 

“Hằng đêm đều mơ thấy anh cùng em vào lễ đường.”

 

“Em mặc váy cô dâu, anh mặc vest chú rể.”

 

“Đôi ta sánh vai vào lễ đường.”

 

Nghiêm Vũ cũng không biết diễn tả lời bài hát xáo rỗng đó của cô như nào, nhưng nghe thì cũng rất dễ thương mặc dù giai điệu chẳng khớp vào đâu mấy. 

 

Gió lạnh thổi qua, cả người Mộng Ly run lên nhưng nhất quyết vẫn không chịu vào nhà, cô ôm lấy đại bạch nói: “Ê, mày nói xem… chủ nhân của mày là người như thế nào hả?”

 

Nghiêm Vũ đứng phía sau đáp: “Là người rất đẹp trai, tài giỏi, còn rất giàu, như vậy đã đủ thỏa mãn em chưa?”

 

Cô giật mình xoay lại, vội chống tay xuống mặt cỏ và đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên váy rồi khập khiễng đi lại: “Hễ? Anh về rồi sao Nghiêm Vũ… anh đứng đó từ khi nào vậy?”

 

“Tôi đứng từ lúc em hát những câu hát vô tri, không vào vần không vào nhịp.” 

 

Cô bĩu môi: “Hức… anh biết gì về âm nhạc mà nói.”

 

Nghiêm Vũ nhướng mày, anh nhếch môi nói: “Tôi không biết gì về âm nhạc, nhưng tôi có bằng học về nhạc sĩ đấy.”

 

Mộng Ly bị anh trêu, quê đến mất muốn đào hố chui xuống, vì ngồi lâu nên chân của cô bị mỏi, cứ nghiêng qua bên trái rồi lại bên phải. Nghiêm Vũ thấy vậy cũng chỉ thở dài, cởi áo của mình xuống khoác lên người cô, sau đó bế Mộng Ly vào nhà. 

 

(...)

 

Đặt Mộng Ly xuống ghế, anh hỏi: “Sao em lại ngồi ngoài đó? Còn nữa… em với đại bạch thân nhau từ khi nào vậy… kết bạn từ khi nào? Nó là thú chứ có phải người đâu mà hát cho nó nghe?”

 

Mộng Ly cau mày đáp: “Thú thì cũng có tai để nghe mà, không biết nữa… nhưng mà em gặp nó thì nó không sợ em… chắc nó thấy em dễ thương.” 

 

“Đồ ngốc… do trên người em có mùi của tôi nên nó mới xem em là bạn đấy.” 

 

Cô không chấp nhận lời nói đó của anh, uổng công cô ngồi ngoài đó cả ngày chơi với nó mà anh bảo chỉ vì người cô có mùi của anh. Mộng Ly nhảy dựng lên nói: “Anh mới là đồ ngốc đó… em đi tắm rồi, trên người không còn mùi anh nhưng nó vẫn chơi với em còn gì?”

 

Nghiêm Vũ nhếch môi cười, anh nói: “Ai mới là người ngốc? Em ở nhà tôi, ngủ phòng tôi, tắm phòng tôi em bảo em không có mùi của tôi xem? Mèo hoang… so với trình độ cãi cùn của em thì còn thua xa tôi.”

 

Cô suy nghĩ những lời anh nói, trong đầu cũng thầm nghĩ: “Ừ đúng nhỉ… vậy là mình ngốc thật sao?”

 

Mộng Ly ngồi xuống ghế, cô hất áo của anh ra làm lộ cánh tay bị băng bó, Nghiêm Vũ thấy trong lòng anh khó chịu, tiến lại nâng tay cô lên hỏi: “Em chạy nhảy lung tung ở đâu lại để bị thương đây?”

 

“Không có… em không biết, chắc là lúc em gặp đại bạch nó vồ tới mà em không để ý, người làm đã nói với em về việc tay em bi thương.”

 

Anh thở dài một cách ngao ngán và chán nản, rõ ràng vết thương sâu và chảy nhiều máu như vậy người bình thường có khi đã khóc thét hoặc ngất đi rồi. Cô thì ngơ mặt ra đó đợi đến khi người làm nhắc mới biết mình bị thương.

 

“Em đúng thật là ngốc mà, mèo hoang… em chỉ ở nhà thôi đấy, em có thể cẩn thận hơn một xíu được không?”

 

Mộng Ly trả treo nói: “Ở nhà thì ở nhà, bộ ở nhà không được bị thương sao? Ai biểu anh không cho em ra ngoài làm gì.” 

 

“Hay rồi, em dám trả treo tôi? Tôi cho em ra ngoài có khi em còn bị thương gấp đôi đấy đồ đại ngốc.”

 

Cô trợn mắt nhìn anh, miệng lẩm bẩm nói: “Cái miệng đúng là ăn mắm ăn muối mà.”

 

“Em nói gì đấy?”

 

“Không có.” Cô chối, giơ tay qua lại tỏ ý mình không nói gì hết.

 

Nghiêm Vũ nhìn đồng hồ đeo tay thấy cũng trễ rồi, mới đó mà đã 8 giờ rưỡi rồi. Anh hỏi: “Mèo hoang, em ăn chưa?”

 

Mộng Ly lắc đầu, cô nói: “Em chơi với đại bạch nên quên mất thời gian.” 

 

Anh gật đầu rồi thở dài, cũng không muốn mắng cô hay gì hết. Anh lớn giọng gọi người làm: “Người đâu.”

 

“Vâng, Nghiêm thiếu gọi chúng tôi.”

 

“Dọn đồ ăn lên đi, tôi sẽ ăn cùng với Mộng Ly.” 

 

“Dạ vâng, chúng tôi sẽ đi hâm nóng lại thức ăn.” 

 

Người làm quay đi xuống dưới, Mộng Ly chán không có gì chơi, liền có một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu cô. Mộng Ly chạy lại ngồi bệt xuống đất ôm lấy chân anh nói.

 

“Nghiêm Vũ… ngày mai có thể đem em theo đến công ty được không? Năn nỉ đó, ở nhà rất chán… cả ngày đều ở bên ngoài chơi cùng đại bạch, hết chuyện để kể cho nó nghe rồi. Nghiêm Vũ… đi mà.”

 

Cô nũng nịu ôm chân anh lắc qua lắc lại. Nghiêm Vũ vẫn một vẻ mặt lạnh tanh, không thèm nhìn lấy cô dù chỉ lần. Mộng Ly vẫn ngồi đó lắc lư người anh để cầu xin ngày mai được anh đem theo. 

 

Nghiêm Vũ bị tiếng lải nhải của cô làm cho đau đầu, bức quá anh nói: “Đem em đi, đem như thế nào? Không lẽ tôi bỏ em vào túi của tôi rồi xách em đi.”

 

Mộng Ly gật đầu lia lịa, cô nói: “Được mà, anh cho em đi cùng đi mà Nghiêm Vũ, em hứa sẽ không quậy phá không làm phiền đến công việc của anh, anh có quăng em vào bao rác em cũng chịu.”

 

Anh bị sức ngu ngốc trẻ con, nói mà không suy nghĩ trước của cô làm cho bật cười, Nghiêm Vũ xoa đầu cô, cúi người về phía Mộng Ly nói: “Được, cái này là em nói… ngày mai tôi bỏ em vào bao rác bán cho bọn họ… tôi được một bộn tiền đỡ phải nuôi em.”

 

Cô cắn vào chân Nghiêm Vũ, anh đau mà cau mày lại, liền vung chân đẩy cô ra. Mộng Ly bị anh hắt hủi ngồi một góc, diễn cảnh tù tội rống lên khóc sướt mướt. Anh vì không muốn đêm rồi lại làm phiền hàng xóm, cũng không muốn người trong nhà nghĩ anh thế này thế kia nên cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của cô.

 

“Được rồi đừng diễn nữa, tôi sẽ cho em đi cùng tôi. Với điều kiện, em phải ngoan không chạy lung tung, bằng không tôi sẽ không cho em đi nữa, rõ chưa?”

 

Mộng Ly lập tức không còn khóc nữa, cô vui vẻ nhảy cẫng lên, lắc qua lắc lại nói: “Ya hú, được đi rồi, haha sử dụng chiêu nước mắt cá sấu quả thật không lỗi thời mà.”

 

Nghiêm Vũ cười khinh nói: “Đáng lẽ em nên đi làm diễn viên, người như em diễn quá giỏi quá tốt, quá đạt. Em đi làm diễn viên ắt hẳn họ sẽ cho em đóng vai phản diện.”

 

Cô nghiến răng nghiến lợi vì câu nói của anh, nhưng mặc kệ vì dù gì cũng được đi ra ngoài rồi, không cần phải ở nhà buồn chán. Mộng Ly nhào tới ghế sofa ngồi bên cạnh anh, chống tay lên thành ghế bày ra bộ dạng quyến rũ nói.

 

“Anh có thấy ai phản diện mà xinh đẹp như em không? Nghiêm Vũ… anh nên nhớ nếu em có đóng phải diện thì cũng là vợ của anh, Mộng phu nhân.”

 

Nói xong cô còn cười lớn, vì tự cho là mình giỏi và đắc thắng. Quả thật con người như cô suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nghiêm Vũ kéo cằm cô xuống, mặt đối mặt nói.

 

“Nha đầu ngốc, em đừng tự tin thái quá như vậy. Trèo cao té đau đấy.”

 

Cô chu môi, tỏ ý không hài lòng với lời anh nói.  

 

Người làm từ dưới đi lên thấy cả hai người chí chóe, không cầm được lòng cũng khẽ cười. Bọn họ nói: “Nghiêm thiếu, Mộng phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời thiếu gia và phu nhân xuống dùng bữa.” 

 

“Được, tôi biết rồi.” 

 

Nghiêm Vũ đứng dậy bỏ đi xuống dưới, còn cô thì cứ ngồi đó mơ tưởng về nhan sắc xinh đẹp của mình. Anh xuống tới dưới, ngồi xuống ghế rồi vẫn không thấy cô đâu, Nghiêm Vũ nhắm mắt lại anh hít thở sâu và la lên: “Mộng Ly.”

 

Cô lơ tơ mơ trên này nghe thấy tiếng la của anh lật đật chạy xuống. Mộng Ly ngồi vào bàn cầm muốn đũa lên nói: “Ăn thôi, em đói rồi.” 

 

Anh nghiêng đầu nhìn cô, một tay chống lên bàn đỡ đầu nói: “Tôi cho phép em ăn chưa mà ăn? Em không phân biệt được đâu là đồ cho và đâu là đồ cúng sao?”

 

Mộng Ly nhếch môi khẽ cười lớn, cô đáp: “Đồ cúng? Haha, mắc cười quá đi… Nghiêm Vũ anh làm nhiều quá nên bị ngu đúng không? Nếu đây là đồ cúng thì anh đang ngồi trên bàn thờ à.”

 

Nghiêm Vũ búng trán cô và nói: “Hức… tôi bảo em ngốc không sai… em động não tí đi mèo hoang, đồ cho có nghĩa là em được phép ăn tự nhiên, còn đồ cúng thì em đã được cho phép ăn chưa mà động đũa muỗng ở đây?”

 

Cô phụng phịu đặt muỗng và đũa xuống, tỏ ý có việc ăn thôi mà cũng đủ thứ quy tắc. Mộng Ly cúi đầu nói: “Không cho ăn thì không ăn, có mỗi việc ăn thôi cũng phải đợi cho phép… không ăn nữa là được chứ gì.”

 

Mộng Ly đặt hai tay lên bàn xếp gọn lại, trườn người về phía trước nằm xuống, mặt xoay về hướng khác không thèm gì nhìn anh, Nghiêm Vũ cũng mặc kệ cô mà cầm đũa muỗng lên ăn, không thèm để tâm hoặc nói gì đến Mộng Ly.




Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.