Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 7

Cô ngồi trong lòng anh, tinh nghịch đánh vào ngực anh, rồi lại bẻ các khớp ngón tay của anh liên tục. Nghiêm Vũ ngồi phía sau, không hiểu những hành động trẻ con đó là gì, anh nói: “Mèo hoang, em làm trò gì vậy? Đừng nghịch nữa, ngồi không yên sao?”

 

Mộng Ly thở dài đáp: “Thật ra ở nhà hay tới đây cũng không khác gì mấy… Nghiêm Vũ cho em mượn điện thoại chơi được không? Em để quên điện thoại ở nhà rồi, nó hết pin rồi.” 

 

Nghiêm Vũ vuốt tóc cô, anh đáp: “Tôi sẽ bảo thư ký Ann đưa em ipad chơi, điện thoại của tôi không thể cho mượn được.” 

 

Mộng Ly bĩu môi nói thầm: “Chắc là có tin nhắn của gái nên không cho đây mà, đúng là đàn ông… ai cũng sẽ ăn vụng thôi.”

 

Anh nghe thấy hết những lời cô nói, Nghiêm Vũ cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô, dùng lưỡi rê qua rê lại, sau lại kéo ra. 

 

“Không phải ai cũng ăn vụng, tôi không cho em mượn vì điện thoại của tôi dùng để liên lạc với khách hàng, có nhiều cuộc gọi… cho em mượn khi có người gọi đến, em trả lời thay giúp tôi? Hay em muốn là người đại diện pháp lý của tôi?”

 

Cô đưa hai tay lên che lỗ tai lại, để anh thể liếm được nữa. Mộng Ly chu môi nói: “Không thèm mượn của anh nữa, mau đưa em ipad đi.”

 

Nghiêm Vũ ôm eo cô, đẩy cô đứng dậy… bản thân cũng đứng lên, đi tới phía cánh cửa, mở ra và nói với thư ký Ann đang ngoài bên ngoài. Sau lại trở vào, trên tay cầm ipad đưa cho cô chơi. 

 

Mộng Ly ngồi bệt xuống dưới sàn, hai tay khoanh gọn lại đặt trên bàn xem hoạt hình trên ipad, Nghiêm Vũ quay trở về bàn làm việc để xem tài liệu. Thấy cô vui vẻ cười tập trung vào việc xem hoạt hình, anh cũng mất tập trung vào công việc, chống cằm nhìn cô… bất giác lưỡi lại đảo quanh miệng liếm lấy vị ngọt lúc nãy còn vương ở môi. 

 

Anh cầm bút gõ lên bàn, chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt của cô, ghi nhớ nụ cười rạng rỡ và ấm áp của Mộng Ly, trái tim anh không biết từ khi nào mà trở nên ấm áp đến lạ thường, nhịp tim đôi lúc lại đập loạn nhịp lên, hầu hết mọi khoảnh khắc nhịp tim anh đập lệch đều là khi ở bên cạnh cô. 

 

Mộng Ly cười lớn vì nội dung phim hoạt hình, cô vừa cười vừa vỗ tay thích thú, thân hình nhỏ bé đó khiến anh không bao giờ quên được. Nghiêm Vũ nói: “Mèo hoang… lại đây.” 

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt chớp chớp hỏi: “Lại đó? Lại đó để làm gì?”

 

“Lại đây, cầm theo ipad nữa… nhanh.” 

 

Cô đứng dậy, cầm ipad chạy lại chỗ anh, Nghiêm Vũ chỉ tay xuống giữa hai chân, biểu ý muốn cô tới đây ngồi. Mộng Ly nhìn sau đó cau mày nói: “Nghiêm Vũ… anh đang làm việc mà, chỗ đó nhỏ như vậy làm sao có thể ngồi được? 

 

“Ngồi được, mau lại đây nào.” 

 

Mộng Ly nhón chân lên, cô nghiêng qua nghiêng lại nhìn chỗ trống anh chừa cho cô giữa hai chân của anh, cô phụng phịu đành bước tới ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống, cô cảm nhận được phía sau có thứ gì đó cộm lên và cứng đang chọt vào mông của cô. 

 

Nghiêm Vũ cũng cảm nhận được cự vật nam tính đang cương lên, anh ôm chặt lấy eo của cô Mộng Ly nói: “Làm sao đây mèo hoang… tôi cương rồi.”

 

Mộng Ly đỏ mặt, cô muốn đứng dậy nhưng bị anh kéo lại siết chặt eo. Cô lúng túng nói: “Nghiêm… Nghiêm… Nghiêm Vũ, em qua ghế sofa ngồi được chứ? Đây là công ty đó.” 

 

Anh khẽ cười, môi cong lên giật giật đôi chút, kéo người Mộng Ly ngã ra phía sau, anh luồn tay vào trong chiếc đầm đen ôm sát cơ thể, anh vuốt ve hai bên bắp đùi chân cô… di chuyển chậm rãi lên phía bên trên, vuốt ve lớp ngoài của quần lót. 

 

“Em ướt rồi?”

 

Môi của Mộng Ly run, cô ấp úng đáp: “Không có… em không có ướt, đừng chạm vào mà, Nghiêm Vũ đây là nơi làm việc đó.” 

 

Nghiêm Vũ đảo mắt tới nhìn vào đồng hồ để trên bàn, đã 1 giờ rồi. Anh thở dài rút tay ra khỏi quần lót của cô, nói: “Tôi ăn xong sẽ rời đi, em ở yên trong phòng không được phép đi ra ngoài, hiểu chứ?”

 

Cô xoay người lại, nắm chặt lấy cổ áo sơ mi màu đen của anh, cô khẽ run nói: “Vũ Vũ… anh đi đâu? Cho em đi theo với được không? Đừng bỏ em, ở đây buồn lắm.” 

 

Anh xoay đầu cô, vuốt ve lấy cánh tay mềm mại và mịn của Mộng Ly đáp: “Tôi đi khảo sát, không đem em đi theo được, tầm 3 giờ tôi sẽ quay về… bây giờ phải ăn, tôi đói rồi.” 

 

Cô lắc đầu, vẫn bám chặt lấy anh nói: “Em không muốn, em hứa sẽ ngoan… dẫn em đi theo với Nghiêm Vũ.”

 

Đành bất lực trước sự cầu xin của cô, nhưng thật sự anh không thể đem cô theo cùng được, Nghiêm Vũ thở dài đành dùng chiêu nói: “Ngoan, tôi bảo quay về sẽ mua bánh ngọt cho em, được chứ?”

 

Mộng Ly chớp mắt nhìn anh, tay cũng buông ra không nắm lấy cổ áo anh nữa, cô gật đầu đồng ý. Sau đó đứng dậy đi về phía ghế sofa ngồi xem hoạt hình tiếp. 

 

Anh ngồi ở đây bắt đầu lấy thức ăn từ trong túi ra, bày lên bàn rồi gắp từng miếng, vừa ăn vừa xem tài liệu, đến khi ăn xong… dọn dẹp bỏ vào túi xong xoay lại nhìn thì đã thấy Mộng Ly nằm ườn trên bàn ngủ ngon lành rồi. 

 

Anh đi tới chỗ của Mộng Ly, đỡ cô nằm lên ghế sofa… xoay lại tắt ipad, trước khi rời đi lấy áo khoác, khoác lên người Mộng Ly, còn đảo chân tới phía cửa sổ, kéo rèm lại… đi ra ngoài còn không quên với tay tắt đèn để không chói mắt cô. 

 

“Thư ký Ann, đi thôi… tới giờ rồi.” 

 

“Sếp Nghiêm, vậy còn Mộng phu nhân thì sao?”

 

“Ngủ rồi, không thể đem đi theo được… chặn cửa lại đi, dù gì mọi người cũng sẽ đi khảo sát không ai đến cả, nhưng an toàn thì cứ chặn cửa dán thông báo lên đi.” 

 

Thư ký Ann gật đầu, cô kéo bàn lại chặn trước cửa phòng anh, dán lên tấm bảng thông báo không cho người khác vào. Làm xong cả hai cùng rời đi, còn Mộng Ly thì ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa trong phòng ngủ ngon lành. 

 

(...)

 

Tầm hai giờ hơn, cô giật mình dậy nhìn xung quanh không thấy Nghiêm Vũ đâu, cô ngơ ngác dụi mắt gọi tên anh trong vô thức: “Ưm ~ Nghiêm Vũ… Nghiêm Vũ.”

 

Đến khi đủ tỉnh táo rồi, trong phòng không có ai, rèm rửa cũng đóng lại… máy điều hòa phả ra hơi lạnh khiến cơ thể Mộng Ly run lên, cô nhìn xung quanh… sau lại đặt chân xuống đất, hất áo ra rồi đi tới cửa, đẩy cửa ra ngoài thì thấy có một cái bàn lớn chặn lại, cô trèo ra rồi ngơ ngác đi dọc đường hành lang. 

 

Đầu tóc bù xù, vừa đi vừa mơ màng gọi tên anh: “Nghiêm Vũ… ưm ~ ha, đi đâu rồi nhỉ?”

 

Đến cuối hành lang vẫn không tìm thấy Nghiêm Vũ, cô ủ rũ quay về lại, đi được nửa đường thì hai tiếp tân lúc trưa chạy tới, nịnh bợ cô.

 

“Mộng phu nhân, là chúng tôi… chuyện lúc sáng cho chúng tôi xin lỗi, thất lễ với phu nhân rồi, mong phu nhân bỏ qua, giúp chúng tôi nói vài lời với sếp Nghiêm.”

 

Mộng Ly theo phép tắc cũng gật đầu, cô niềm nở đáp: “Tôi biết rồi, không trách… tôi sẽ nói với anh ấy, nhưng mà hai cô có biết anh ấy đâu rồi không?”

 

Bọn họ im lặng, nhớ đến chuyện lúc sáng bản thân không phục, liền chọc cô, bọn họ nói: “Cô đi tới tầng 22, sẽ gặp được sếp Nghiêm… có lẽ bây giờ anh ấy đang trên đó để xem công trình thi công.”

 

“Hả? Thi công? Lúc nãy Nghiêm Vũ có nói, anh ấy sẽ đi khảo sát mà?”

 

“Đúng vậy, nhưng đã xong rồi.” 

 

Mộng Ly nửa tin nửa không, cô gật đầu cảm ơn bọn họ, sau đi tới thang máy, bấm lên tầng 22 xem thử có anh trên đó không. Cùng lúc đó, Nghiêm Vũ cùng thư ký Ann trở về phòng, anh đợi thư ký Ann kéo bàn lại, đẩy cửa đi vào nhìn khắp phòng không thấy Mộng Ly đâu, còn cho rằng cô đang trốn tìm. 

 

“Mèo hoang, ra đây nào… tôi có mua bánh ngọt cho em đây, đừng trốn nữa… tiểu mèo hoang.” 

 

Gọi mãi vẫn không thấy cô chui ra, anh đi tới bàn làm việc kéo ghế ra nhìn xuống vẫn không thấy bóng dáng cô, cau mày hỏi chính mình: “Sao lại không có, đi đâu rồi, chẳng phải đã bảo là ở yên trong phòng sao. Lại chạy nhảy đâu rồi, đúng thật là.” 

 

Anh ra ngoài, hỏi thư ký Ann: “Không có Mộng Ly trong phòng, cô ấy đi rồi chứ?”

 

Thư ký Ann hoài nghi nói: “Hay là để tôi gọi cho phòng kỹ thuật xem camera, được không?”

 

“Ừ, gọi đi.” 

 

(...)

 

Thư ký Ann gọi cho phòng kỹ thuật để bọn họ xem là cô đã đi đâu, câu trả lời nhận lại là tầng 22. Thư ký Ann có dự cảm không lành, vì từ tầng 22 trở đi, công ty chưa khai thác cũng chưa có dự định sẽ làm gì trên đó, hoàn toàn từ tầng 22 trở đi đều là bỏ hoang… trên đó đất cát và xi măng vẫn còn, lại có mùi ẩm mốc, cửa ra vào vô cùng lỏng lẻo và hư hại nặng, một số thanh sắt và thanh gỗ vẫn nằm la liệt bên trong. 

 

Nếu đi không khéo, hoặc không cẩn thận mọi thứ sẽ đổ xuống hết, công nhân còn phải ngao ngán huống chỉ đây chỉ là một người phụ nữ tay yếu chân mềm, một mình đi lên trên đó. Thư ký Ann gấp gáp báo lại cho Nghiêm Vũ.

 

“Sếp Nghiêm… bọn họ bảo là Mộng phu nhân đã lên tầng 22… chuyện này…”

 

Anh cau mày, trong lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp chạy đến cửa thang máy, nhấn lên tầng 22. Vừa đến tầng 22, vội vàng chạy vào trong tìm Mộng Ly, anh luôn miệng gọi tên cô trong nỗi lo lắng.

 

“Mèo hoang… Mộng Ly, em có trong đó không? Mộng Ly à, lên tiếng đi. Mộng Ly… em nghe tôi gọi không?”

 

Từ trong đống lộn xộn trước mặt, Mộng Ly ngẩng đầu xoay ra sau nhìn anh, còn đưa mèo con lên cho anh xem, miệng nói: “Ya… anh gọi em? Nhìn nè Nghiêm Vũ… em vừa bắt được một chú mèo con ở đây… woah nhìn xem, nó dễ thương không?”

 

Anh chạy lại, ôm Mộng Ly vào lòng… lo lắng hỏi thăm: “Em không sao chứ? Sao lại chạy lên đây… em ngốc sao, trên này đâu có ai đâu… nói tôi nghe, tại sao em lại chạy lên đây?”

 

Mộng Ly ngây thơ nhìn anh, cô cười nói: “Là hai cô nhân viên dưới quầy tiếp tân chỉ, bọn họ nói anh đang ở trên này để xem công trình thi công gì đó… nên em lên xem thử, bất ngờ thấy có mèo con đang mắc kẹt dưới thanh sắt kia nên là…” 

 

Anh thở dài, ôm chặt cô vào lòng, vuốt ve Mộng Ly khẽ thầm nói: “May mắn là em không sao, được rồi cùng tôi xuống dưới thôi.” 

 

Cô lắc đầu, không chịu rời đi. Anh khó hiểu hỏi: “Sao vậy, sao lại không chịu đi?”

 

Mộng Ly khẽ nói: “Chân của em… bị trật rồi. Lúc nãy em không cẩn thận trèo qua thanh săts kia nên bị trật chân rồi…”

 

Nghiêm vũ nhìn xuống chân cô, cổ chân bên trái đúng là đã bị trật, anh thở dài xoay ra sau nói với thư ký Ann: “Cô giữ con mèo này đi, đem xuống dưới, sau đó gọi người của phòng y tế đến phòng tôi một chút, bảo rằng Mộng Ly bị trật chân rồi.” 

 

“Dạ vâng thưa sếp Nghiêm.” 

 

Mộng Ly đưa con mèo cho thư ký Ann, còn anh thì bế cô lên… Mộng Ly ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Cô chu môi hỏi: “Sao anh biết em ở trên này?”

 

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, anh thở dài đáp: “Là em, thì bất kỳ nơi đâu tôi đều biết.” 

 

Co không tin, đánh khẽ vào ngực anh, phụng phịu thầm nói: “Biết gì chứ, đồ lưu manh.” 

 

(...)

 

Nghiêm Vũ thả Mộng Ly ngồi xuống ghế sofa, thư ký Ann đứng phía sau ôm con mèo nói với người của phòng y tế: “Thật ngại quá, phiền các cô xem tình trạng chân giúp Mộng phu nhân, cô ấy bị trật chân rồi.” 

 

Bọn họ tới chỗ Mộng Ly, người thì xem xét đánh giá, người gì xoay cổ chân cô về lại khớp. Cô ngồi trên ghế, nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ bẻ cổ chân cô, Nghiêm Vũ đứng nhìn cô tỏ ý không hài lòng với biểu hiện của Mộng Ly. Cô thấy anh cứ chăm chăm nhìn mình nên cũng cau mày tỏ vẻ khó chịu. Đến khi kiểm tra xong, bọn họ quấn băng gạt khắp cổ chân cô. 

 

“Mộng phu nhân, chân cô không sao rồi, nhưng vẫn nên hạn chế vận động mạnh hoặc đi lại… nghỉ ngơi tầm một tuần chân sẽ lành thôi.” 

 

“Hả? Tận một tuần lận sao? Sao lâu quá vậy… có cách nào nhanh hơn chút không.” 

 

Người của phòng y tế cười, bọn họ còn tưởng rằng cô ngốc nên đành đứng giải thích: “Mộng phu nhân, trật chân là chuyện không thể đùa… tuy không có gì quá nghiêm trọng, nhưng nếu đi lại nhiều không khéo chân sẽ sưng phù lên, như vậy thì tình trạng sẽ càng nguy kịch hơn. Thời gian chữa lành một tuần là rất ít rồi, có nhiều người mấy ít nhất cũng lại một tháng hơn.”

 

Mộng Ly nghe xong cũng gật gù đầu, nhưng cô không can tâm… không lẽ phải nằm liệt giường sao, Mộng Ly chu môi hỏi: “Có thuốc gì uống thay thế không? Chẳng hạn khoảng hai hay ba ngày gì đó sẽ hết á…”

 

Nghiêm Vũ nghe không lọt tai câu nào hết, anh phẩy tay biểu ý đuổi người trong phòng ra ngoài, anh nói với thư ký Ann: “Đem con mèo đó đi cho đi… đừng để nó ở đây.” 

 

Cô tức giận cau mày nói: “Nghiêm Vũ, ai cho? Đó là mèo của em… em muốn nuôi nó, chính em là người tìm thấy nó và cứu nó mà, Nghiêm Vũ ai cho anh cái quyền đó?”

 

Anh nói: “Mèo trong công ty tôi, dĩ nhiên tôi có quyền, em đừng nhiều lời. Thư ký Ann đem nó cho dì lao công đi, lúc trước dì bảo rất thích nuôi mèo, nếu cô thích có thể giữa lại nuôi.” 

 

Mộng Ly đứng phắc dậy, mặc kệ chân đang đau… cô đi cà nhắc tới ôm lấy cánh tay Nghiêm Vũ kể lễ xin anh được nuôi mèo.

 

“Em muốn nuôi, là của em mà, em hứa sẽ chăm sóc nó kỹ và đàng hoàng mà… hức… hức… Nghiêm Vũ… cho em nuôi đi.” 

 

“Nhà tôi không phải sở thú, cũng không phải thảo cầm viên, muốn nuôi là nuôi, nhà tôi có một con mèo như em đã rất đau đầu rồi. Em bảo em sẽ chăm sóc nó tốt và kỹ? Trong khi bản thân em đi đứng còn xong, té lên té xuống, ở trong nhà cũng để bị thương… đem em lên công ty nghĩ em sẽ không bị gì, rồi bây giờ sao? Lại bị trật chân chỉ vì cứu một con mèo? Em quá thương đồng loại của mình rồi, đồ nha đầu ngốc.”

 

Cô bất ngờ với tốc độ bắn rap của anh, hoàn toàn không có đường cãi lại, Mộng Ly chớp mắt nhìn anh cảm thán: “Woah, anh không nên quản lý ngân hàng, mà phải đi học luật mới đúng, cãi quá thâm thúy, quá nhanh, woah.”

 

Nghiêm Vũ búng trán cô, anh nói: “Em thì cái gì cũng nói được, mau ngồi xuống cho tôi… thư ký Ann cứ đem mèo ra ngoài đi.” 

 

“Dạ vâng.”

 

Mộng Ly ngồi xuống ghế, cô thở dài, đột nhiên túi bánh ngọt đập vào mắt cô. Mộng Ly hỏi: “Ể? Đó là bánh ngọt đúng chứ… em ăn được không?”

 

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo người Mộng Ly nghiêng về phía mình, vuốt ve eo của cô và nói: “Ừ, tôi mua cho em… thích thì cứ ăn đi.” 

 

Cô vui vẻ trườn tay tới lấy túi bánh ngọt đặt trên bàn, hai tay hai bánh, ăn rất ngon miệng… anh ngồi bên cạnh cũng chỉ biết thở dài vì sự trẻ con của cô.



Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.