Bạn đang đọc:Người Vợ Hoàn HảoChương 17.2

SooHyun bật dậy khỏi chỗ ngồi. Cô ước mình có thể thoát khỏi chiếc máy bay này. Cô không thể tiếp tục ngồi cạnh anh như không có chuyện gì. Đột nhiên, ai đó vòng tay qua hông cô. Cô không cần phải quay lại để biết đó là ai. Tuy nhiên, lúc này đây, SooHyun cảm thấy một nỗi buồn bao trùm lấn át sự nhẹ nhõm trong lòng. SooHyun cố gắng đẩy anh ra, nhưng JoonHun đã kéo cô lại vào vòng tay của mình trước khi đưa cô vào một nơi nào đó.


Anh đóng rèm cửa. Cô không biết họ ở đâu. Cô nghe thấy một tiếng thình thịch yếu ớt, và lưng cô tựa vào một thứ gì đó lạnh lẽo. Đột nhiên, bóng dáng của JoonHun chắn hết tầm nhìn của cô. Đôi môi nóng bỏng của anh nhanh chóng hạ xuống và nuốt chửng môi cô.


Chuyện gì vậy?! Anh đang làm gì vậy, Seo JoonHun ?!


Quá tức giận, SooHyun cố gắng mím chặt môi lại khi cô đập mạnh vào ngực JoonHun. Tuy nhiên, anh không di chuyển. Anh tiếp tục chiếm lấy miệng cô một cách thô bạo khi cánh tay anh kéo cô chặt vào người anh.


"Đừng khóc, YunHee."


Giọng anh đầy ắp tiếng cười.


“Anh chỉ đùa thôi. Đừng giận mà em yêu.”


Bây giờ không phải lúc để đùa giỡn!


SooHyun trừng mắt nhìn anh, trong mắt như có lửa đốt. Nước mắt cô không ngừng rơi, chảy dài trên má.


Họ gặp nhau lần đầu tiên sau 580 ngày xa cách. Cô đã nhớ anh rất nhiều, và cô đã phải chịu đựng điều đó mỗi ngày khi tiếp tục sống không có anh. Vậy làm thế nào mà anh có thể đùa như vậy?! Tại sao anh lại làm như vậy ?!


“Anh chỉ muốn chọc em một chút vì đã bỏ rơi anh và tự mình vui vẻ quá nhiều… Em yêu, em đang khóc à?”


Bình bịch!


SooHyun đập tay vào ngực anh.


"Ui!"


Ngay cả khi nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, cô cũng không quan tâm. Cô ghét anh. Cô ghét anh vô cùng. Cho dù chỉ là trong chốc lát, nhưng cô ghét anh đã khiến cô sợ hãi như vậy. Cuối cùng họ cũng gặp nhau sau gần 2 năm, vậy làm sao anh có thể đùa với cô thế này?!


"Xin lỗi, anh xin lỗi mà."


Anh lại kéo cô vào lòng. SooHyun khẽ rên và cắn nhẹ vào môi anh. Lông mày của JoonHun nhăn lại một cách tinh nghịch. Nhìn thấy điều đó, SooHyun lại cảm thấy cơn tức giận dâng trào, nhưng vấn đề cấp bách nhất lúc này là… cô muốn một nụ hôn.


SooHyun vòng tay qua cổ anh. Sau đó cô quyết liệt lao vào giữa môi anh và bắt đầu mút. Lưỡi họ quấn vào nhau, hơi thở hòa quyện. Người đàn ông mà cô đã nhớ thương rất nhiều. Cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của anh. Đôi môi của anh thật sự tuyệt vời. Mỗi cái chạm của anh khiến cô cảm thấy như ở thiên đường.


“JoonHun…”


SooHyun thì thầm ngọt ngào trước khi quấn lấy lưỡi anh. Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng JoonHun.


Tay anh vội vàng luồn vào bên dưới chiếc áo thun của cô và bắt đầu vuốt ve bầu ngực của cô. Anh đã rất nhớ cơ thể này. Mùi hương của cô khiến anh phát điên. Anh muốn đặt cô xuống sàn ngay bây giờ và chiếm lấy cô. Anh muốn đặt mình giữa hai chân cô và…


[E hèm! Xin lỗi.]


Một giọng nói cất lên khiến cả hai giật mình. Họ nhanh chóng tách nhau ra. Sau tấm rèm, họ có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô tiếp viên.


[Hai vị không thể làm chuyện này ở đây.]


[A, chúng tôi xin lỗi]


JoonHun nhanh chóng hạ áo thun của SooHyun xuống khi anh ấy xin lỗi. Khuôn mặt nghiêm khắc nhưng thân thiện của cô tiếp viên không hề thay đổi. Họ cảm thấy mình như những đứa trẻ nghịch ngợm bị giáo viên bắt được. SooHyun sụt sịt quay đầu đi.


Ôi Chúa ơi! Hai người họ đang làm gì ở một nơi như thế này? Lúc này cô mới nhìn kỹ nơi này, cô muộn màng nhận ra bên trong khu vực có các tiếp viên đang chuẩn bị đồ ăn!


[Tôi xin lỗi. Cuối cùng thì tôi cũng gặp được người vợ đáng yêu của mình sau hơn 1 năm…]


[Vâng, tôi hiểu.]


Cô tiếp viên trông vẫn nghiêm nghị, nhưng một nụ cười nhẹ nở trên môi. SooHyun quay đầu lại và ngước nhìn JoonHun, nhưng anh vẫn tiếp tục giải thích một cách ranh mãnh.


Người đàn ông này đang làm gì vậy?


SooHyun bối rối mở môi, nhưng anh vẫn tiếp tục nói với cô tiếp viên.


[Tôi nghĩ cuối cùng chúng tôi cũng có thể ở bên nhau.]


[Tôi rất vui. Xin chúc mừng.]


[Nói về điều này, tôi đã đặt ghế Tổng thống, và tôi muốn chuyển đến đó ngay bây giờ. Có được không?]


[Tất nhiên, thưa ngài. Xin mời đi lối này.]


Đã đặt trước? Ghế Tổng thống?


Vậy có nghĩa là mọi thứ đã được lên kế hoạch từ khi anh ấy lên chiếc máy bay này? Ngay cả vé nâng cấp của cô ấy? SooHyun sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. JoonHun chỉ cười nhẹ khi kéo tay cô.


Theo sự hướng dẫn của tiếp viên, họ đi lên tầng hai của máy bay. SooHyun thở hổn hển. Cô đã nghe nói về những chiếc máy bay sang trọng của Ả Rập, nhưng cô không biết họ cũng lắp đặt những thứ như thế này.


Qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy bầu trời vô tận. Đúng như tên gọi, khoang ghế Tổng thống về cơ bản không khác gì một căn phòng khách sạn. Có một chiếc giường rộng và thậm chí một vòi sen nhỏ trong phòng tắm. Ai đó đã đặt một bông hồng tươi rói trên đầu giường.


“Wow, tất cả những cái này là gì? Thật đáng kinh ngạc."


"Em có thích không?"


"Tất nhiên là em thích! Trước giờ em chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này! ”


“Anh rất vui. Anh muốn chắc chắn rằng cuộc hội ngộ của chúng ta sẽ diễn ra ở một nơi nào đó thật đặc biệt. ”


“Thật là tuyệt. Nhưng chuyện gì đang xảy ra? Tại sao anh lại ở đây?"


"Mọi thứ đã kết thúc."


Mắt JoonHun long lanh.


"Sao cơ?"


SooHyun sửng sốt hỏi. Mọi thứ đã kết thúc? Là sao?


"Bắt đầu từ bây giờ, Min DaeYup đã phải lãnh án tù chung thân ở Mỹ."


Gì cơ?


Làm thế nào mà mọi thứ tiến triển nhanh như vậy? Ngay cả khi nó xảy ra trên đất Mỹ, việc bị kết án và bỏ tù ở đó sẽ cần rất nhiều thời gian cũng như một vụ kiện phức tạp và tốn kém. Nhưng làm thế nào mà JoonHun lại làm được điều này một cách nhanh chóng như vậy?


"Anh nhanh chóng kết thúc để anh có thể gặp lại em sớm hơn."


JoonHun cười nhẹ khi nói.


"Còn Seo MoonHyuk thì sao?"


“Danh sách của Min DaeYup đã được tiết lộ. Seo MoonHyuk và những cái tên khác đã bị công bố. Anh biết việc đó ở Hàn Quốc sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng Seo MoonHyuk đã bị buộc rời khỏi công ty. ”


YunHee có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất kham của Kim HyoJung khi nghe tin. Cô phá lên cười khi trả lời.


"Anh đã nói với em trận chiến này sẽ kéo dài rất lâu, nhưng làm thế nào mà anh có thể kết thúc nó nhanh chóng như vậy?"


"Anh đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để biến nó thành hiện thực."


“Anh tuyệt vời quá, Seo JoonHun?”


"Anh phải thừa nhận rằng mình khá tuyệt vời."


Anh cúi đầu hôn lên môi cô. YunHee sẽ không bao giờ biết rằng anh đã thúc đẩy những người xung quanh mình đến mức nào để những việc này xảy ra.


“Hãy nói về chuyện này sau. Còn bây giờ, em cần phải quan tâm đến cái này."


Ngạc nhiên, ánh mắt của SooHyun rơi vào nơi JoonHun ra hiệu. Có thứ gì đó đang đẩy lên quần anh, gần như thể nó sẽ xuyên qua ngay. SooHyun sửng sốt, ngẩng đầu thở dốc.


"A."


"Tại sao em lại ngạc nhiên? Em là người đã làm cho anh trở nên như vậy.”


Anh đưa tay ra rồi nhẹ nhàng đặt tay cô lên phân thân đang sưng tấy của mình.


"Không, không phải. Em chỉ tự hỏi liệu anh luôn to lớn như thế này sao… ”


“Anh đã giữ nó quá lâu, anh nghĩ rằng anh sắp chết mất. Min YunHee, không, Han SooHyun, cởi quần áo ra. Hoặc nếu không, em sẽ mặc quần áo rách khi chúng ta xuống chiếc máy bay này."


Hổn hển. SooHyun thở gấp khi nhìn anh. Một con thú đói đang nhìn xuống cô. Cô cảm thấy rùng mình. Chuyến bay này đến Dubai mất bao lâu? 6 tiếng sao? Làm gì có chuyện họ dành cả 6 tiếng đồng hồ để làm tình trong khoang ghế xinh đẹp này, đúng không?


"Tất nhiên là chúng ta sẽ làm như vậy."


Như thể anh đọc được suy nghĩ của cô, JoonHun trả lời khi anh bắt đầu đến gần cô.


“Em nghĩ tại sao anh lại đặt ghế Tổng thống với giá 20.000 đô la?”


Anh thì thầm ngọt ngào khi cởi áo cho cô.


“A, ưm…”


Bên trong chiếc máy bay với vận tốc 900km/giờ, SooHyun đang vịn vào bệ cửa sổ với đầu cúi xuống. Sau lưng cô, vật nam tính của JoonHun đang đập mạnh vào cô. Cô cảm thấy vật ấy to và thô đến nỗi cô gần như không thể chứa nổi.


A, Chúa ơi… Cô tự hỏi trong quá khứ làm thế nào mà cô có thể tiếp nhận người đàn ông này một cách trọn vẹn. Cơ thể cô đã bị nhốt trong gần 2 năm nay đang vặn vẹo bên dưới cơ thể bỏng rát của anh.


"Nói anh nghe."


JoonHun thì thầm với một tiếng rên rỉ khi anh ôm lấy cô từ phía sau. Bàn tay to khỏe của anh đang nắm lấy phần bụng dưới của cô. Anh dùng lực kéo cô vào người anh, và anh cắm sâu hơn vào bên trong cô. SooHyun cảm thấy như không thở được. Cô sắp phát điên lên mất.


"Nói anh nghe. Em có nhớ anh không?"


Ngón tay anh bắt đầu mò vào giữa hai cánh hoa của cô. Nước nhờn của cô đang từ từ chảy xuống vật to lớn của anh, và anh bắt đầu cọ xát đỉnh nhạy cảm của cô. Khoái cảm trắng xóa chói mắt lan tỏa khắp cơ thể cô. SooHyun không có cơ hội trả lời anh khi cô hét lên. Anh ấy là người đã khiến cô trở nên như thế này. Làm thế nào anh có thể hỏi cô một câu hỏi như vậy được?


"Nói anh nghe nào."


Phạch! Tiếng cơ thể họ vỗ vào nhau vang lên trong phòng. Cô rên rỉ khi trả lời anh.


“Aaa! Em đã rất nhớ anh."


"Bao nhiêu? Có nhiều như anh nhớ em không? Anh đã nghĩ rằng anh sẽ phát điên mỗi đêm vì anh muốn có em quá nhiều. Em có nhớ anh đến thế không? ”


Cả hai đều không còn là chính mình. JoonHun đã mất kiểm soát từ lâu. Anh gầm gừ như một con thú khi bắt đầu điên cuồng lao vào cô. Một cơn khát không thể kiểm soát đang bùng cháy khắp cơ thể anh. Anh muốn cắn cô, uống cô và ăn cô.


"Min YunHee!"


Động tác của anh trở nên thô bạo. Như thể anh muốn hợp nhất cơ thể cô với cơ thể của mình, anh không thể kềm chế và tiếp tục thúc vào cô. Còn SooHyun lại tiếp tục bất lực bám vào bệ cửa sổ. Bầu trời bắt đầu rung chuyển. Mặt trời trở nên rực rỡ hơn. Khi một luồng khí kinh thiên động địa bắt đầu bò lên sống lưng, SooHyun không thể tỉnh táo nữa.


Đẩy, đẩy, đẩy và đẩy. Tiếng vỗ mông của SooHyun vào đùi anh vang lên khắp căn phòng. Lối vào sưng tấy của cô tiếp tục nuốt chửng vật to lớn của anh khi nó co giật. Khi JoonHun nắm lấy ngực cô và đặt tay còn lại vào giữa hai đùi cô, anh bắt đầu nghiến lấy cô.


Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cơ thể cô đầu hàng trước làn sóng khoái cảm và bắt đầu rùng mình. Tuy nhiên, họ không dừng lại.


“Không. Ưmmm. ”


SooHyun rên rỉ khi anh ôm lấy cô.


Hông anh bắt đầu bơm nhanh hơn. Cô cảm thấy cơ thể mình sắp vỡ nát. Một cảm giác sung sướng không thể kìm nén được bủa vây cả hai người. Cuối cùng, cả hai cùng nhau rơi khỏi vách đá.


Haaa… Haaa…


SooHyun gần như không thở nổi. Hơi thở nóng hổi của JoonHun phả lên cổ cô. SooHyun quay đầu lại và quan sát anh. Ánh mắt họ chạm nhau, JoonHun dụi trán vào trán cô.


"Anh đã rất nhớ em. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ phát điên vì nhớ em."


Như để chứng minh điều đó, phân thân của anh bắt đầu cứng lại bên trong cô một lần nữa.


“Anh đã xem tất cả những hình ảnh em đăng trên blog của mình. Chúng rất đẹp. Những địa điểm cũng đẹp, nhưng những bức ảnh của em là đẹp nhất.”


SooHyun nâng cánh tay lên và bắt đầu vuốt tóc anh khi cô hôn anh.


"Em luôn nghĩ về anh mỗi khi em chụp những bức ảnh đó."


Mỗi khi bắt gặp một khung cảnh đẹp, JoonHun chính là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô. Thật kỳ lạ, SooHyun thực sự không hề thấy hình bóng mẹ mình, những người cô ấy ghét hay thậm chí là anh trai cô ấy trong chuyến du lịch của mình. Cô chỉ nghĩ đến JoonHun. Cô muốn anh cùng đi ngắm những cảnh này với cô. Chỉ cần anh ở bên cô, cô đã cảm thấy an toàn. Đó là tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến.


"Bây giờ anh đã trở thành chủ tịch của công ty, sẽ rất khó để đưa anh quay trở lại những nơi em muốn chỉ cho anh."


"Đừng lo, chúng ta sẽ đi."


Anh bế cô lên giường. Ngay cả trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh vẫn không muốn rời khỏi cơ thể cô. Sau khi đặt cô xuống giường, anh lại bắt đầu tiến sâu vào bên trong cô. Bị sốc trước cơn khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, SooHyun bắt đầu run lên.


“Sau khi làm việc chăm chỉ trong khoảng ba năm, anh đang lên kế hoạch nghỉ phép.”


Anh đặt một chân của cô lên trên vai của mình trước khi trượt trở lại bên trong cô. Ánh nắng vàng vọt lên lưng anh khi anh bắt đầu nhịp nhàng đẩy sâu vào bên trong.


“Điều gì sẽ xảy ra nếu… Mmm… chúng ta có… một đứa trẻ?”


Khi khoái cảm mãnh liệt tràn vào cơ thể, SooHyun nghiến răng hỏi.


“Tất cả chúng ta sẽ đi. Từ giờ chúng ta hãy luôn bên nhau nhé YunHee.”


Phía dưới của anh bị siết chặt khi anh bắt đầu thúc mạnh vào cô. Vật nam tính của anh lấp lánh với chất dịch của cả hai. Khi nhìn cánh hoa sưng tấy của cô tham lam ngậm lấy anh, JoonHun cảm thấy thỏa mãn. Anh liếm phần đùi trắng nõn của SooHyun đang đặt trên vai mình.


Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào đẹp đến vậy.


Đây là niềm vui thuần khiết. Đây là thiên đường. Đây là niềm vui lớn nhất mà mọi người đàn ông theo đuổi.


Vợ anh đã sụt cân trong thời gian họ xa nhau. Cô trông gầy hơn, mảnh mai hơn và thanh tú hơn. Lối vào của cô ấy trông vẫn đẹp như mọi khi. Nó đã nở rộ và đang run rẩy chờ đợi anh. Được đâm thẳng vào giữa hai cánh hoa của cô, cái đó của anh trông thật tham lam và bệ rạc.


Thực sự trên đời này không thể có một cảnh tượng nào đẹp hơn.


JoonHun cười nhẹ khi hạ người xuống và cắn xuống đầu ngực sưng tấy của cô. Đó là điều ngọt ngào nhất mà anh từng nếm trải. Nó giống như mật ong. Cơ thể của vợ đã mang lại cho anh niềm vui lớn nhất.


Anh lại đâm vào cơ thể cô một lần nữa. SooHyun ưỡn người khi bắt đầu run lên. Một vết ửng hồng bắt đầu lan ra khắp cơ thể nhợt nhạt của cô. JoonHun hạ môi xuống, mút lấy làn da mềm mại của cô.


Chiếc giường bắt đầu rung chuyển khi anh lại thúc vào cô. Tiếng rên rỉ rời khỏi môi vợ. Đó là một giai điệu ngọt ngào đến tai anh. Anh thực sự cảm thấy tồi tệ vì đã làm cho cô ấy khóc trước đó, nhưng anh không cảm thấy tồi tệ khi làm cho cô ấy khóc bây giờ.


Khác với màn làm tình thô bạo và nhanh chóng lần đầu tiên của họ, lần này JoonHun di chuyển chậm rãi để mang đến cho cô những khoái cảm tuyệt vời nhất. Khi anh nâng người dậy bằng cả hai tay, đầu của SooHyun ngã ra sau.


JoonHun lao vào một cách quyết liệt nhưng đầy khéo léo. Mỗi lần anh đâm vào, vật to lớn của anh lại cọ xát vào chỗ dâm đãng của cô. Anh bắt đầu ra vào nhịp nhàng.


"Aaa."


SooHyun nắm lấy ga trải giường. Lông mày cô hơi nhíu lại. Cô đang cố gắng hết sức để không đầu hàng trước khoái cảm mãnh liệt.


Cười khúc khích, JoonHun nhấc chân còn lại của cô lên. Anh quấn nó quanh hông và bắt đầu lao vào cô một lần nữa. Cô giật bắn người khi anh bắt đầu đâm vào cô. Đắm chìm trong khoái cảm, hai vách tường của cô bắt đầu hút lấy anh.


"Ưm."


Anh ấy cần phải kiềm chế lại… Nhưng đầu óc anh ấy trở nên trống rỗng. Anh cần phải chịu đựng nó lâu hơn một chút, nhưng cơ thể cô đã nuốt trọn lấy anh và đang bóp chặt nó. Anh cảm thấy như thể mình sắp mất trí.


"Chết tiệt, YunHee."


Anh vòng tay qua hông cô. Lần thứ hai của họ anh muốn làm chậm lại, nhưng những ý định đó đã bay ra ngoài cửa sổ. Mất hết lý trí, JoonHun bắt đầu lao vào cô một cách tàn nhẫn.


Thúc, thúc, đẩy, đẩy, bên dưới của anh bắt đầu theo nhịp và đập vào cô.


SooHyun đã hoàn toàn mất trí. Tiếng rên rỉ của cô trào ra khỏi miệng khi cô nắm chặt cánh tay anh một cách vô thức. Đôi mắt thẫn thờ của cô ngước nhìn anh.


“JoonHun, em nghĩ em sắp phát điên rồi…”


Nghe giọng nói dâm đãng của vợ, JoonHun cắn chặt môi cô. Cứ thế, anh tiếp tục đẩy vào cô. Thần kinh của họ bùng cháy. Một làn sóng khoái cảm rung chuyển khắp cơ thể họ. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cả hai cùng kêu lên.


Niềm vui sướng này đến từ đâu? Dù họ có ôm hôn nhau bao nhiêu lần thì cảm giác sung sướng vẫn luôn mới lạ. Ngay cả khi đã thỏa mãn dục vọng của mình, khao khát vẫn nhanh chóng quay trở lại.


"Chết tiệt."


JoonHun ôm chặt lấy cô. Anh thực sự sẽ phát điên lên vì người phụ nữ này, phải không? Nếu anh đã từng đánh mất cô, nếu anh đã từng đánh mất cô, anh sẽ mất đi sự tỉnh táo của mình.


SooHyun thở hổn hển bên dưới cơ thể nặng nề của anh. Cô cảm thấy toàn thân vẫn còn đang run lên vì khoái cảm mãnh liệt vừa xuyên qua cô. Cô cảm thấy rất nặng nề khi anh nằm trên người cô, nhưng cô không muốn anh rời đi. SooHyun đưa tay lên ôm chặt lấy anh.


"Anh có biết em bắt đầu thích anh từ khi nào không?"


Lời thì thầm quyến rũ của SooHyun lọt vào tai JoonHun. Cô nhấc một chân vòng qua hông anh, ấn xuống mông anh.


"Khi nào vậy?"


SooHyun trông như đang suy nghĩ xem có nên nói với anh ấy hay không.


"Nói anh biết đi. Là khi nào?"


Phân thân của anh co giật bên trong cô khi anh yêu cầu cô nói.


SooHyun rên rỉ khi cảm nhận anh đang cương cứng bên trong cô, nhưng cô vẫn không nói.


"Em tự hỏi. Em không biết mình có muốn nói với anh ngay bây giờ không nữa.”


"Sao?"


"Em sẽ nói anh nghe sau khi chúng ta đến Dubai."


"Min YunHee."


Ngay cả khi nhìn thấy đôi mắt của chồng mình nheo lại một cách nguy hiểm, SooHyun vẫn im lặng và mỉm cười đầy bí ẩn.


"Tốt hơn là em nên nói cho anh biết, ngay bây giờ."


Anh gầm gừ khi lại lao vào cô. YunHee cười khúc khích. Phải rất lâu sau anh mới bắt đầu thích cô. Nhưng, ngay khi anh bước vào phòng tổ chức hôn lễ của họ… Ngay khi anh mở cánh cửa bước vào… Trái tim cô đã bắt đầu loạn nhịp ngay từ giây phút đó. Anh ấy sẽ nói gì khi biết được đáp án đó?


“Min YunHee…”


Anh rên rỉ gọi tên cô. Khi tiếng rên rỉ của họ tràn ngập căn phòng, chiếc máy bay tiếp tục lướt qua bầu trời. Bầu trời như được dát vàng khi mặt trời bắt đầu lặn.


Giống như vừa được thưởng thức một ly sâm panh tuyệt vời, SooHyun bắt đầu cười khúc khích. Chồng cô ra lệnh cho cô nói với anh nhưng cô im lặng. Anh bắt đầu điên cuồng đẩy cơ thể bỏng cháy của mình vào cô. Aaa, thật là một chuyến bay nóng bỏng.

-------------------------Hoàn-----------------------

Bạn đang đọc:Người Vợ Hoàn HảoChương 17.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.