Bạn đang đọc:[DROP] Nữ Hầu Bar Bước Chân Vào Hào MônChương 5
Tầm 4 giờ, bên dưới nhà người trang điểm và làm tóc cũng đã đến. Có điều bên trên phòng, Tịch Lệ và Đình Khanh vẫn chưa xong. Anh vẫn còn chơi đùa với cô.    Mặc kệ cho việc Lệ Lệ đã kêu gào và kháng cự như nào.    "Tên khốn, anh nói thiếu gia nhà họ Đàm, anh cũng chẳng khác gì."    "Khác chứ, tôi là tôi hắn là hắn sao giống nhau được?"   Đình Khanh mặc kệ sự lải nhải và mắng chửi của cô. Anh vẫn đè trên người của Lệ Lệ, vừa cắn và hôn làm đủ trò. Đến khi người bên dưới đi lên, gõ cửa và hỏi thì anh mới chịu dừng lại   "Vân thiếu gia… Cẩm tiểu thư."    "Tôi nghe, sang bên phòng trống kế bên đi. Tịch Lệ sẽ sang đó."    Nói xong người bên ngoài liền di chuyển qua phòng bên cạnh. Đình Khanh nhìn Tịch Lệ đang nằm trên giường, quấn chăn khắp người, cuộn tròn lại như con tôm.    "Sao vậy, mệ sao?"   "Đau quá… không ngồi dậy nổi. Tại anh đó, như này thì làm sao mà dự tiệc cùng? Tôi không đi."   "Đợi chút, tôi bôi thuốc cho. Sẽ không đau rát đâu… cũng sẽ không bị nhiễm trùng."    "Không cần, tôi tự làm được."    "Ngồi dậy còn không nổi mà còn mạnh miệng bảo là tự làm được."    Tịch Lệ cố gồng ngồi dậy, anh liền đẩy cô ngã nhào xuống giường. Mở hộp tủ ở đầu giường, lấy ra một tuýp kem chống nhiễm khuẩn khi quan hệ tình dục. Anh lấy ra một ít rồi bôi vào tiểu huyệt.    Vừa chạm vào khắp người cô liền run lên… miệng không kiểm soát được mà rên lên một tiếng.   "Ah ~"   "Huh?"    "Lạnh quá… đừng chạm vào như vậy."   "Hư vậy?"    "Hả?"   Anh cười khúc khích khi thấy sắc mặt của cô. Lại muốn động thủ nhưng không thể. Nếu làm tiếp không khéo cô sẽ nằm liệt luôn. Mà tối nay còn có một buổi tiệc đang đợi anh… cần cô để giải nguy nên đành phải dừng lại.    Bôi kem xong, đỡ cô ngồi xuống. Quăng cho Tịch Lệ một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần thun ngắn. Mặc vào cũng thoải mái và khi tháo ra để thay đồ cũng sẽ dễ hơn.    Lệ Lệ đi qua phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa đi vào cô có chút hoảng do quá nhiều người. Trang điểm, làm tóc và thay đồ thôi sao lại cần nhiều đến thế.    Cô có chút ngượng ngùng, tính đi ra lại bị Kim thúc đẩy vào trong và đóng cửa lại.    Nội tâm của Lệ Lệ: "Lạy chúa, đông như vậy chẳng khác gì là đè người ra hành xác."   "Cẩm tiểu thư, mời cô ngồi. Cô thích phong cách trang điểm như nào?"   "Hả? Tôi không biết… cứ làm như nào mà các cô thấy đẹp đấy."    Tịch Lệ đành buông xuôi để bọn họ làm. Vì từ bé đến lớn cô rất ít khi trang điểm, nhan sắc này cũng là được thừa hưởng từ mẹ mà ra. Lúc ở quán Royal Night cũng toàn là do Khiết Nguyệt trang điểm dùm. Làm sao mà cô biết được phong cách gì ở đây.    Sau khoảng 1 tiếng làm tóc và trang điểm. Cũng tới bước thay đồ. Thay đồ, cô cứ ngỡ một người là cùng, ai ngờ hai đến ba người xúm lại giúp cô mặc. Tuy trong phòng có máy điều hòa, nhưng cô lại cảm thấy nóng đến nổi thở thôi cũng thấy khó khăn nữa.    Mãi tận 15 phút sau. Lệ Lệ bước ra với chiếc đầm dạ hội vải voan màu trắng, tóc xõa xuống được uốn cong. Trên tóc còn có một chiếc cài tóc màu đen đính thêm một số viên kim cương và đá quý khác. Tịch Lệ bước xuống, anh liền mê đắm nhìn cô.    Từng đường nét trên người của Lệ Lệ, không gì là không giống với một tiểu thư nhà giàu. Cô đẹp đến nổi anh thật sự không nghĩ cô là một nữ hầu bar.    "Tuyệt, thấy không Kim Thúc. Mắt nhìn người của tôi không sai mà."    "Đúng là không sai thật, rất đẹp. Nhưng liệu có ổn không thiếu gia?"   "Ổn mà, ổn hết. Yên tâm."    Lệ Lệ đứng đối nhìn anh, cô cũng không khác gì mấy so với Đình Khanh. Đây là lần đầu cô thấy anh trong bộ dạng của một tổng tài thật sự. Mặc vest, mang giày tây, tóc tai chải chải vuốt vuốt rất đẹp và sang trọng.    Bình thường khi đến quán bar. Cùng lắm anh chỉ mang giày tây, quần tây và áo sơ mi trắng hoặc đen ngắn tay. Tuy cũng đẹp nhưng không bằng hôm nay.    Tóc anh vuốt lên công nhận rất đẹp, thả xuống thì lại trông rất thư sinh. Quả thật, người như Vân Đình Khanh rất hợp với nhiều kiểu thời trang hiện đại bây giờ.    Không khéo, nếu không làm thiếu gia nhà giàu chắc cũng đã là minh tinh nổi tiếng hoặc người mẫu ảnh rồi.    "Hồi hộp chứ?"    "Tim đập đây nè… sợ bố của anh phát hiện quá… tôi còn chưa nói với Khiết Nguyệt nữa… hay là thôi đi."    "Đừng lo, tôi bảo Kim Thúc nói với Khiết Nguyệt rồi. Có tôi ở đây sao phải sợ."   "Lại nói nhảm, anh bảo vệ được tôi chắc? Khùng hả?"   "Đi thôi, tới trễ bố tôi sẽ giận đấy."    Anh nắm lấy tay cô cùng đi ra xe. Trên xe, suốt dọc đường đi, sắc mặt của Lệ Lệ rất lo lắng. Cô liên tục nắm chặt hai tay của mình lại, mồ hôi tay cũng chả ra… Đình Khanh liếc nhìn cô. Anh chỉ mỉm cười rồi tách tay cô ra nắm lấy và xoa trên mu bàn tay.    "Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."    "Tim sắp nhảy ra rồi này." Cô sợ đến mếu máo nhìn anh. Đôi mắt long lanh như sắp khóc.    Đình Khanh cắn môi, sau đó xoay qua hôn lấy môi cô. Mút lấy một ít vị ngọt trong khoang miệng. Dừng lại và nhìn Lệ Lệ.    "Thả lỏng nào. Nếu còn căng thẳng tôi sẽ tiếp tục hôn đấy."   Lệ Lệ liếc anh một cái rồi xoay ra nhìn bên ngoài kính cửa sổ. Trong lúc này anh còn đùa được. Đây là lần đầu cô ăn mặc như một cô công chúa thật sự, đã thế còn phải tham gia một buổi tiệc kín của giới siêu giàu. Ít nhiều gì cũng có chút lắng và hồi hộp.   (...)   Chiếc Roll royce Phantom VIII màu đen dừng trước một căn biệt thự lớn. Tịch Lệ bước xuống xe, cô choáng ngợp khi nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn trước mắt, vừa xa hoa vừa lộng lẫy hoành tráng.    “Vân thiếu gia… tôi đắc tội rồi. Cho tôi về được không? Xin anh đấy.”   “Không dễ như thế, tốn công cả ngày, vừa tới đã muốn về? Đâu có được, mau vào trong thôi. Nếu có ai hỏi gì thì cứ im lặng, tôi sẽ trả lời. Lộ thân phận sẽ khó coi lắm đó.”   “Vậy thì thôi đi, tôi không dám vào. Vân Đình Khanh xin anh đấy. Tôi sợ rồi.”    “Haha, đâu được. Hay muốn tôi hôn thêm một cái?”   Cô thở dài, cố lấy lại sự bình tĩnh, nắm tay anh và đi vào trong. Chỉ mới bước vào bên trong được có mấy bước, sân nhà rộng trải dài tới cửa. Nhìn tới nhìn lui, đều là trâm anh thế phiệt.    “Đó là con gái nhà họ Cố, còn đó là thiếu gia nhà họ Nghiên. Bên này là hội toàn những đứa học giỏi mà giàu có, nhóm đó không nên đụng vào. Còn bên này là các vị trưởng bối, có bố mẹ của bọn nhà giàu ở đây. Đa số đều là quan chức cấp cao. Tiền xài ba đời không hết.”   “Ôi, đều là nhà giàu… à không mà là rất giàu.”    “Ừm ~ cứ đi bên cạnh tôi là được. Đừng sợ, vào trong gặp bố mẹ thôi.”   “Được.”   (...)   Đình Khanh kéo cô vào bên trong nhà, bên ngoài đã quá xa hoa rồi, đến khi vào nhà lại còn xa hoa hơn. Nội thất trang trí đều bằng vàng, không những thế còn trưng bày rất nhiều vật phẩm có giá trị khủng.    Tịch Lệ thầm nghĩ: “Quá khoa trương rồi, nhìn Đình Khanh đâu phải dạng người khoe khoang đâu, sao nhà của anh ấy lại khoa trương đến như vậy chứ.”    Người nhà họ Vân khi thấy anh tới điều vui vẻ hớn hở chạy ra đón tiếp. Sự hiện diện của Tịch Lệ bên cạnh hoàn toàn lưu mờ, không một ai để tâm đến cô. Họ chỉ chú ý và chăm chăm vào Đình Khanh đang đứng bên cạnh. Tay đan tay phút chốc cũng bị tách rời.   “Ôi xem ai về đây, một năm có 365 ngày chắc được có mỗi một ngày về. Con trai của mẹ.”    “Ồ, không cần phải nói thế. Con chào bố, mẹ và ông.”    “Huh? Cô gái bên cạnh là ai vậy tiểu Khanh.”    “Huh? Ông hỏi cô ấy sao? À, là bạn gái… sắp cưới.”   Lời anh nói ra khiến mọi người trong nhà đều ngạc nhiên, ai cũng trợn mắt, há mồm vì câu nói của anh. Đình Khanh thì vẫn đứng đó cười. Tịch Lệ bị anh nói một phát không biết gì, chỉ biết cúi đầu chào mọi người.    “Là bạn gái sao… cháu gái con tên gì?’   “Dạ… con chào ông. Con là Cẩm Tịch Lệ.”    “Cái tên rất đẹp, người cũng đẹp. Tiểu Khanh, bạn gái con thật sao? Sao lâu như vậy bây giờ mới dẫn về? Gia đình như nào, học vấn ra sao? Quen bao lâu rồi?”   Lệ Lệ nghe ông hỏi nhiều câu như vậy cô muốn tiền đình luôn, thật sự rất hoảng. Đình Khanh bên cạnh thấy không ổn liền cười trừ rồi chuyển chủ đề khác. Bởi vì giờ có nói gì cũng sẽ lộ thôi, vẫn là anh nên im lặng hoặc bẻ sang chuyện khác.    “Ông ơi, lâu như vậy cháu mới về. Không hỏi thăm cháu sao? Hỏi cháu dâu nhiều như vậy để làm gì?”   “Thằng nghịch tử này, hỏi để ông xem xem có hợp nhau không. Để biết đường còn để lại tài sản cho bây sau này.”   Lệ Lệ nghe đến hai từ “tài sản” liền trợn to mắt nhìn Đình Khanh. Anh chỉ gật gù vài cái, sau đó kéo cô tới ngồi cùng với ông và gia đình.    Đứng thì thôi chứ ngồi chung lại càng thêm ngượng ngùng. Bầu không khí có chút ngột ngạt, mọi người đều nói chuyện chỉ có cô là ngồi bên cạnh ngoan ngoãn im lặng.
Bạn đang đọc:[DROP] Nữ Hầu Bar Bước Chân Vào Hào MônChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.