Bạn đang đọc:Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược VănChương 30

Hòa Vi rụt rụt tay trở về, “Yến tổng——”

 

Giọng nói rơi xuống, Yến Hoài liền thuận thế buông lỏng tay, anh nhìn sang hướng Mộc Sanh, sau đó lại đưa mắt nhìn Trình Diễm.

Trình Diễm lập tức hiểu rõ nói: “Vi Vi, em đi nghỉ ngơi vài phút, giúp anh gọi Mộc Sanh tới đây một chút.”

 

Hòa Vi nghe theo, sau đó cũng không quay đầu lại mà hướng sang phía bên kia đi qua.

 

Mộc Sanh đang dặm lại phấn, trời rất lạnh, cho dù cô ta khoác thêm áo cũng không cảm thấy ấm hơn, trên người có mấy chỗ hở ra trong không khí.

 

Trên người Hòa Vi mang theo khí lạnh từ nước bốc lên, vừa rồi ở trong mưa còn chưa có cảm nhận được, lần này vừa ra liền cảm thấy lạnh, hàm răng cô run rẩy, lúc nói chuyện đều mang theo âm rung: “Đạo diễn Trình gọi cô.”

 

Mộc Sanh nghe vậy nâng mắt nhìn “À” một tiếng, sau đó thướt tha lả lướt mà đứng lên.

 

Đi ra ngoài vài bước, cô ta lại quay đầu liếc mắt nhìn Hòa Vi một cái, “Nhìn không ra, cô cùng Yến tổng còn quen biết nha?”

 

Nha cái rắm chứ nha.

Hòa Vi mắt cũng không nâng, “Không thân.” 

 

“Giả bộ thanh cao,” Mộc Sanh xuy một tiếng, giọng cô ta rất dối trá, đột nhiên lui về phía sau nửa bước ghé vào bên tai Hòa Vi nói một câu, “Tôi nói một người mới sao có thể nhận được vai nữ số 4, thì ra là…”

 

Mộc Sanh chưa nói xong, để lại một ánh mắt hứng thú nhiều ý tứ cho cô, xoay người đi tìm Trình Diễm.

 

Hòa Vi nắm chặt khăn lông trong tay, chờ tiếng bước chân từ bên tai hoàn toàn biến mất, cô mới quay đầu nhìn thoáng qua.

 

Cách mấy mét, Trình Diễm cùng Yến Hoài ngồi ở ghế trên, Mộc Sanh đứng ở bên cạnh hai người, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp.

 

Bên kia ánh sáng chiếu rọi lên nửa bờ vai ngọc ngà, Hòa Vi thậm chí có thể nhìn thấy khe ngực thật sâu của cô ta.

 

Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ có dáng người cực tốt.

Tầm mắt Hòa Vi vừa chuyển, lại một lần nữa rơi trên người Yến Hoài.

 

Anh lúc này đang ngồi đối diện cô, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc, sắc mặt lượn lờ trong sương khói cùng với hơi nước tản ra khi mưa xuống trông không được rõ ràng lắm.

 

Cằm người đàn ông khẽ nâng, đường cong nam tính xinh đẹp, hầu kết rõ ràng, Hòa Vi căn cứ vào góc độ ánh mắt của Yến Hoài, đại khái phân tích ra anh đang nhìn nơi nào.

 

Tám chín phần mười là đang nhìn ngực Mộc Sanh .

 

Đúng là người đàn ông xấu xa, ngày hôm qua còn đối xử với cô dịu dàng như vậy, kết quả mới qua một ngày, liền đi nhìn ngực người phụ nữ khác.

 

Hòa Vi thở dài, mặt không biểu cảm đem tầm mắt quay trở về.

 

Cô một chút cũng không tức giận.

 

Cô không có gì phải tức giận.

 

-

 

Mà cách đó không xa, giờ phút này, Trình Diễm lần thứ ba nhìn thời gian trên di động.

9 giờ tối.

 

Trước khi đóng phim Hòa Vi đã hỏi riêng anh khi nào có thể quay xong, Trình Diễm làm đạo diễn sản xuất cũng đã mấy năm, tính thời gian không thành vấn đề.

 

Lúc ấy anh trả lời Hòa Vi là trước 10h khẳng định không thành vấn đề.

 

Nhưng hiện tại đã là 9 giờ.

 

Trình Diễm tắt màn hình, giương mắt nhìn về phía Mộc Sanh, “Vừa rồi phải diễn lại vài lần là chuyện như thế nào? Tôi cảm thấy với kỹ thuật diễn của cô, không đến mức mắc lỗi nhiều như vậy chứ?”

 

“Trạng thái có chút không tốt…” Mộc Sanh cúi đầu, trên mặt lặng yên mà ửng hồng, “Dù sao cũng là cảnh giường chiếu… tôi sẽ không diễn.”

 

Trình Diễm có chút đau đầu.

 

Tiểu chuẩn anh đặt ra cho các diễn viên từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, dựa trên những lần vừa rồi cô ta mắc lỗi, căn bản là không đạt tiêu chuẩn, nhưng mà loại cảnh này không phải cứ diễn viên tốt là có thể diễn được.

Trình Diễm thở dài.

 

Còn chưa nghĩ tới mở miệng như nào cho tốt, đã thấy Yến Hoài nghiêng mắt nhìn, anh nhếch môi: “Cô vừa nói cái gì?”

 

Anh cũng không chờ Mộc Sanh trả lời, liền nói tiếp, “Sẽ không đóng cảnh giường chiếu?”

 

Mộc Sanh cúi đầu càng ngày càng thấp, một bộ dáng thẹn thùng gật gật đầu.

 

Yến Hoài cười nhạt, anh thở khói ra, sau đó lại đem thuốc bỏ vào trong miệng khẽ cắn đuôi thuốc, cúi đầu mắt nhìn di động: “Kêu Mộc Sanh đúng không?”

 

Mộc Sanh vội lên tiếng: “Vâng.”

 

“Hai năm trước chuyên phụ trách đóng thế cảnh giường chiếu,” Yến Hoài đem điện thoại tùy ý ném lên bàn, tiếng phát ra không lớn không nhỏ, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cô nói cô sẽ không diễn?”

 

Mộc Sanh không thể tin vào tai mình mà mở to hai mắt, “Yến tổng…”

 

“Sẽ diễn sao?”

Cả người Mộc Sanh đều ra một tầng mồ hôi lạnh, dùng sức cắn môi dưới đáp: “Sẽ, biết…”

 

Chuyển biến này cũng quá lớn đi, Trình Diễm sửng sốt vài giây, thẳng đến khi Mộc Sanh đã trở về bên kia tiếp tục trang điểm mới phản ứng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Làm sao cậu biết cô ta chuyên đóng thế cảnh giường chiếu?”

 

“Công ty Yến gia.”

 

“...À.”

 

Anh thiếu chút nữa đã quên, mảng kinh doanh chính của công ty nhà họ Yến là truyền thông.

 

Trình Diễm sờ sờ cái mũi, “… Trách không được.”

 

Yến Hoài không nói nữa, anh dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy, “Đi đây.”

 

-

 

Hòa Vi cảm thấy Mộc Sanh như là bị người hạ cổ.

 

Tới lần thứ ba, cảnh quay đều thuận thuận lợi lợi mà hoàn thành.

 

Hơn 9 giờ rưỡi, rốt cuộc Hòa Vi cũng được quay lại phòng hóa trang thay quần áo của mình, cô tùy tiện đem tóc buộc cao lên, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Hai tiếng trước Yến Thần đã nhắn tin trả lời, 【 Hòa Hòa, buổi tối tới nhà anh ăn cơm đi? 】

 

Phía sau còn có mấy tin, đều là hỏi cô như thế nào không trả lời tin nhắn.

 

Mở nhật kí điện thoại, Yến Thần cũng gọi đến vài cuộc.

 

Hòa Vi đem áo khoác mặc tốt, sau đó vừa gọi điện cho anh ta, vừa bước ra khỏi phòng hóa trang.

 

Cô gọi điện cho Yến Thần, sau một hồi chuông liền có người bắt máy.

 

Cách vài phút, Hòa Vi đi ra khỏi phim trường.

 

Giọng nói đàn ông truyền tới, mơ hồ có vài phần ủy khuất: “Hòa Hòa, vừa rồi như thế nào không nghe điện thoại anh?”

 

“Vừa rồi đang quay phim.”

 

Hòa Vi hắt xì một cái.

 

Yến Thần lập tức quan tâm nói, “Cảm lạnh lại nghiêm trọng sao?”

 

Hòa Vi hít hít cái mũi, “Không có.”

 

Cô vừa gọi điện thoại vừa đi đến ven đường, chuẩn bị cản xe taxi, đúng lúc này Yến Thần lại nói: “Tới nhà anh ăn cơm đi, anh đi đón em.”

Anh ta im bặt không nhắc tới hôm nay là sinh nhật mình.

 

Hòa Vi thở dài, tất nhiên không chịu buông tha cơ hội này, “Em gọi xe là được.”

 

Bên kia im lặng vài giây, cũng không kiên trì, dặn dò cô vài câu chú ý an toàn sau đó cúp điện thoại.

 

Hòa Vi xoa xoa huyệt thái dương, vừa muốn duỗi tay đón xe, một chiếc xe màu đen liền dừng lại ở trước mặt cô.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Lên xe.”

 

 

Bạn đang đọc:Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược VănChương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.