Bạn đang đọc:Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược VănChương 31

 

Vị trí đứng của Hòa Vi rất gần với ghế phụ, cho nên từ góc độ của cô nhìn qua, căn bản nhìn không thấy mặt người đàn ông bên trong.

 

Nhưng giọng nói này cô lại vô cùng quen thuộc.

 

Bởi vì giọng nói này đã làm cô vài lần gặp ác mộng.

 

Tay Hòa Vi đặt trong túi áo khoác, ngón tay nắm chặt lại buông ra.

 

Lúc này cho dù cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn tay người đàn ông đặt ở trên tay lái, khớp xương cổ tay rõ ràng, lại hướng lên trên, cổ tay áo là phẳng, sạch sẽ.

 

Đây là một đôi tay thậm chí so với cô còn muốn xinh đẹp khéo léo hơn.

 

Thấy cô không nói lời nào, Yến Hoài lại lặp lại một lần: “Lên xe.”

 

Hòa Vi: “…”

 

Cô không nghĩ sẽ ngồi xe anh!

 

Nhưng mà Hòa Vi lại không thể biểu hiện một cách mãnh liệt đến như vậy, cô cũng mặc kệ việc mình không nhìn thấy mặt người bên trong, hơi hơi hướng anh gật đầu, “Không cần, cảm ơn Yến tổng.”

Mới vừa nói xong, cửa sổ xe phía sau liền kéo xuống, Trình Diễm ló đầu ra nói, “Vi Vi, lên xe đi, đã trễ thế này con gái một mình đứng bắt xe không an toàn.”

 

Loại thời điểm này một câu của Trình Diễm so với mười câu của Yến Hoài đều đáng tin hơn, tảng đá lớn trong ngực Hòa Vi đột ngột rơi xuống đất.

 

Gần 10 giờ đêm, đoạn đường này cũng coi như hẻo lánh, đàn ông đi còn không nhất định an toàn, càng đừng nói con gái như cô tay trói gà không chặt.

 

Hòa Vi cũng không làm ra vẻ mà cự tuyệt, tầm mắt dừng ở phía trước và trên ghế sau hai giây, còn chưa quyết định ngồi ở nơi nào tốt hơn, cửa xe ghế phụ đã bị người đàn ông ở ghế lái nghiêng người mở ra.

 

Được, thời gian do dự cũng lâu lắm, cô đã không có cơ hội lựa chọn.

 

Hòa Vi khom lưng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa khẽ nói cảm ơn

Trình Diễm ở hàng ghế phía sau chơi di động, sau đó lại giương mắt nhìn cô, “Cảm lạnh không nặng thêm chứ?”

 

“Chắc là không có, về nhà lại uống mấy viên thuốc.”

 

Trình Diễm gật đầu, sau đó lại nhìn thời gian, “Hơn 10 giờ.”

 

Hòa Vi thấy Yến Hoài trước sau đều không muốn để ý đến cô, Trình Diễm một người tự quyết định lại thật sự có chút xấu hổ, cô chỉ có thể gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.

 

Trình Diễm: “Vi Vi, tối nay em có chuyện gì sao?”

 

Hòa Vi theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh, lại “Ừ” một tiếng.

 

Trình Diễm liền không nói chuyện nữa.

 

Anh cũng không phải người nhiều chuyện, huống chi đối phương chỉ là bạn của em gái.

 

Bên trong xe im lặng vài phút.

 

Chiếc xe Bentley màu đen hoàn toàn ra khỏi con đường đó, Hòa Vi lúc này mới hỏi: “Yến tổng hiện tại phải về nhà sao?”

Sắc mặt Yến Hoài bình tĩnh, không gợn sóng mà “Ừ” một tiếng.

 

Hòa Vi lại yên lặng vài giây.

 

Bởi vì những đời trước cô chết quá sớm, Yến Hoài còn chưa kịp lên sân khấu cô liền đã chết rồi, cho nên sự hiểu biết của cô đối với Yến Hoài, thêm đời này cũng chỉ có hai đời.

 

Không tính nhiều cũng không tính thiếu.

 

Yến Hoài so với Yến Thần nhiều hơn mấy tuổi, năm nay chắc hẳn vừa qua hai mươi bảy tuổi, thời gian làm việc trên thương trường so với Yến Thần cũng lâu hơn, nên trên người tự toát ra một loại khí chất, không coi là lão thành, nhưng là trầm ổn.

 

Người đàn ông này trên người từ khi sinh ra đã có sẵn một loại áp bức, anh ngồi yên ở nơi đó, một câu cũng không cần phải nói, đều đáng chú ý hơn so với những người khác.

 

Đời trước Hòa Vi cùng anh chỉ có vài lần tiếp xúc gần gũi, nhưng bởi vì lúc ấy cô quá khẩn trương, cơ bản đều quên không sai biệt lắm.

Đời này ngồi bên cạnh, cô vẫn khẩn trương như vậy, xác thực mà nói, có sự kiện trải qua đời trước, nên lúc này cô càng cảm thấy lo lắng.

 

Hòa Vi mất nửa phút để khắc phục cảm giác khẩn trương này, sau đó căng da đầu lại hỏi một câu: “Trở lại Yến gia, hay là…?”

 

Yến Hoài rốt cuộc cũng nhìn cô một cái.

 

Lúc này Hòa Vi mới cảm thấy chính mình đang hỏi thăm vấn đề riêng tư của người khác, cô khụ một tiếng, “Thực xin lỗi, tôi không có ý khác…”

 

“Yến gia.”

 

“…À.”

 

“Làm sao vậy?”

 

“Tôi cũng đang muốn đi Yến gia.”

 

Hòa Vi cong khóe môi, tận lực khống chế giọng nói của chính mình sao cho không quá run, nghe như vậy mới có cảm giác chắc chắn chút, mới vừa do dự có nên nói câu “Thật tốt” để hòa hoãn không khí hay không, thì tiếng chuông di động liền vang lên, cô nhìn tên hiển thị trên điện thoại, sau đó nghe máy.

Là Yến Thần gọi điện tới, cô vừa nhấn nút nghe, giọng nam liền truyền tới: “Hòa Hòa, em có tới đây không?”

 

Hòa Vi “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, “Giờ qua đây.”

 

Yến Hoài từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái.

 

Yến Thần: “Thật sự không cần anh qua đón em sao?”

 

Hòa Vi: “Không cần, em đang ngồi trên xe.”

 

Yến Thần: “Xe taxi sao? Không an toàn?”

 

Hòa Vi nhỏ giọng, “Hẳn là rất an toàn.”

 

Lại nói vài câu, Yến Thần cuối cùng cũng chịu ngắt điện thoại.

 

Sau một hồi nghe điện thoại, trên tay Hòa Vi đã ra một lớp mồ hôi, giữa các ngón tay là một mảnh ướt dính, cô cất điện thoại, sau đó vừa nâng mắt, vừa vặn nghe được câu hỏi của Yến Hoài: “Yến Thần gọi tới?”

 

“Vâng.”

 

“Gọi em đi qua?”

 

“…Vâng.”

 

Yến Hoài nhíu mi lạnh lùng nhắc nhở: “10 giờ, Hòa Vi.”

Hòa Vi gật đầu, “Tôi biết.”

 

10h tối chứ không phải 10h sáng, lúc này gọi cô qua có thể có chuyện gì.

 

Chờ tới Yến gia đoán chừng phải gần 10 giờ rưỡi, sau đó lại ăn một bữa cơm, 11 giờ.

 

Hôm nay Hòa Vi bị xối nước hết nửa ngày, Yến Thần chưa chắc sẽ để cô ở bên ngoài chạy loạn.

 

Sau đó đâu.

 

Hai người ở cùng nhà một đêm, tăng tiến tình cảm?

 

Yến Hoài nhếch môi, giẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường.

 

Cứ như vậy vài phút, ở hàng ghế phía sau Trình Diễm đã ngủ rồi, anh dừng xe cũng không quá đột ngột, Trình Diễm lung lay nhưng cũng chỉ nhíu nhíu mày, đôi mắt vẫn còn nhắm, thay đổi tư thế tiếp tục chợp mắt.

 

Ngón tay Yến Hoài ở trên tay lái nắm chặt, “Tôi đưa em trở về.”

 

Hòa Vi nhíu mi, “Tôi hôm nay không trở về nhà.”

 

Yến Hoài không nói lời nào, yên lặng một lát, sau đó anh đánh tay lái đem xe quay đầu.

Hòa Vi tuy rằng phương hướng kém, nhưng cũng biết hướng này không đúng.

 

Mặt Hòa Vi càng ngày càng đen, tận lực khống chế âm lượng của chính mình: “Hướng này giống như không phải hướng đi Yến gia?”

 

Yến Hoài không trả lời cô, chỉ lo quay đầu xe.

 

 

Bạn đang đọc:Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược VănChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.