Lục Bắc Xuyên im lặng mãi một lúc cũng chẳng nói gì, đến hồi lâu sau mới nhắm lại hai mắt, từ trong cổ họng chỉ thốt lên một chữ, "Vâng".
Vậy có lẽ hắn đã chấp nhận sự tồn tại của Diệp Trăn rồi nhỉ?
Lục phu nhân triệt để an tâm.
Bà biết, cũng hiểu tâm tư cùng ý nghĩ của đứa con trai vì nó này giống mình, việc mình không nguyện ý thì không ai có thể miễn cưỡng được nó, nhưng một khi mình đã nhận định, người khác không cách nào có thể thay đổi được hắn nữa.
"Con cũng đã tỉnh rồi, qua một thời gian ngắn nữa thôi nếu cơ thể của con hồi phục thì có thể tổ chức cho Tình Tình một cái hôn lễ hoành tráng một chút, để Tình Tình gả vào Lục gia ta một cách nở mày nở mặt, cũng như là trở thành vợ của Lục Bắc Xuyên con."
Lục lão gia đứng một bên cũng nói thêm, "Được rồi, việc này thôi thì để cho mẹ của con chuẩn bị đi, Bắc Xuyên vừa mới tỉnh lại, để nó nghỉ ngơi một chút cho khỏe, chúng ta cũng đi thôi."
"Được, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi." Mẹ Lục lại vỗ vỗ tay Diệp Trăn, lời nói mang theo chút ẩn ý cười cười, "Con ở đây chăm sóc Bắc Xuyên giúp mẹ nhé."
Phàm là Lục phu nhân, nếu như thật sự không thích Diệp Trăn dù một chút thì tuyệt nhiên sẽ không để cho cô được ở lại nơi này.
Diệp Trăn trong lòng cười khổ, ngoài miệng lại chỉ có thể đáp ứng mà không thể làm gì khác.
Lục lão gia cùng Lục phu nhân đi rồi, những người trong phòng cũng từ từ lui xuống.
Diệp Trăn đứng bên cạnh giường, đối mặt cùng người đàn ông chung chăn gối với mình suốt một tháng này, thật sự có chút xấu hổ không nói nên lời.
Nếu đối mặt tiếp xúc thì biểu cảm trên mặt cô đây sẽ bị phát hiện, nếu như về sau còn có cơ hội rời khỏi Lục gia, mà Lục gia tìm ra rồi đưa Diệp Tình trở về nhất định sẽ cảm thấy hoài nghi, chỉ sợ đến cuối cùng cô vẫn khó thoát khỏi cái thân phận vợ của trùm phản diện, rơi vào cái kết cục không được chết tử tế.
Cô không nói lời nào, theo vậy Lục Bắc Xuyên cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu nhìn cô.
Dưới ánh mắt kia, Diệp Trăn phải đứng một hồi lâu mới có thể giữ vững tinh thần, ngẩng đầu lên đối mặt với Lục Bắc Xuyên.
"Thật ra ban đầu là do ông… Là Lục lão tiên sinh lấy điều kiện cứu vãn công ty làm điều kiện bảo tôi gả cho anh, nếu như anh đối với mối hôn sự này có bất kì ý kiến gì cũng phải nói với tôi, chúng ta có thể ly hôn, không cần làm vợ chồng, anh cưới tôi gả, về sau không liên quan gì đến nhau."
Nếu như có thể nói ra tất cả trong một lần thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, đỡ tốn thời gian công sức của cả hai.
"Tôi cưới em gả, không liên quan gì đến nhau sao?" Lục Bắc Xuyên nặng nề nhìn vào khuôn mặt cô, cố để lộ hai cổ tay vẫn còn vết hằn, hai vết dây in trên tay hắn vẫn còn chưa hết, thật ra cũng không quá rõ ràng, chỉ là ở đáy mắt của Diệp Trăn lại hiện lên vẻ vô cùng chướng mắt.
"Thì ra vợ của tôi lại là người có đam mê kỳ lạ như vậy sao?"
"?"
Không phải cuối cùng ra là nói hắn không chỉ không thích cô ngược lại còn chán ghét cô sao? Vì cái gì lại không đáp ứng theo cô, nghe theo rồi giải thoát cho cả hai?
Diệp Trăn không hiểu, rõ ràng trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên có chút nào thích Diệp Trăn đâu, vì cái gì còn muốn cho cô ở lại Lục gia này làm Lục thái thái?
Cô cẩn thận nghĩ lại một lúc… Có lẽ nào là vì Diệp Trăn mang thai, sau đó sinh ra cho Lục Bắc Xuyên một đứa bé ư?
Cho nên, ý là bây giờ cô chỉ cần lên giường với Lục Bắc Xuyên, không cần mang thai đứa bé của hắn ta, đến lúc đó Diệp Tình trở về, Lục Bắc Xuyên yêu Diệp Tình, cô nhất định sẽ nhanh chóng lùi xuống nhường vị trí là được đúng không?
Huống chi…
Diệp Trăn đem ánh mắt đặt lên phần eo của Lục Bắc Xuyên nhìn tới nhìn lui.
William nói, phần hông của Lục Bắc Xuyên còn bị thương nghiêm trọng, như vậy thì hắn còn có thể làm việc kia được nữa không?
Nhìn theo ánh mắt của cô, mí mắt Lục Bắc Xuyên không khỏi nhíu lại, người vợ nhỏ này của hắn rốt cuộc có đam mê gì với chuyện này đến vậy?