Bạn đang đọc:Tôi trở thành vợ của nam chính - Tiểu thuyếtChương 12

Chương 12: 


 

Gần đây, các cuộc tấn công từ quái vật đã giảm đáng kể. Có lẽ đó là vì Sigren đã xuất hiện. Nhờ đó, tôi đã có thể dành thời gian nhàn nhã với cậu ấy. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi có một mối quan hệ thân thiết . Những gì tôi đã nghe cho đến nay duy nhất chỉ có cái tên , tất nhiên cái đấy tôi cũng  đã biết sẵn rồi.


 

"Vết thương của cậu , bây giờ ổn chứ?" Tôi vươn tay về phía vết thương của Sigren.


 

"Xin cậu chạm vào tôi" Cậu lại cáu kỉnh như thường lệ.


 

Tôi hơi hờn dỗi nhìn cậu trước câu trả lời lanh lẹ vẫn lạnh lùng như ngày nào. Quả thực, làm bạn với cậu ta trong thân phận là ác nữ thật sự rất khó.


 

"Nếu vẫn còn đau thì phải nói với tôi ngay cả khi cậu không thích tôi."


 

Nghe thấy lời tôi nói, Sigren nhìn tôi như nhìn thấy sinh vật kỳ lạ. Tôi cảm thấy dạo này, cậu ấy thường nhìn tôi như thế. ' Tôi thật kỳ lạ phải không?'


 

Cậu miễn cưỡng trả lời . "Cậu thật kì lạ."


 

"Gì?"


 

Sigren sau đó nói với một giọng điệu châm biếm. “Tại sao cậu lại quan tâm đến tôi nhiều như thế ? Phải chăng là do tính tò mò của một cô tiểu thư được lớn lên trong dinh thư xa hoa ? Hay như sự tiếc thương khi nhặt được một con chó hay một con mèo trong mưa vậy ”.


 

" không phải vậy."


 

Gần đây, tôi biết rằng Sigren dường như đại khái cho rằng Abel là người thân của tôi, người đang chăm sóc tôi. Nói cách khác, tôi được coi như một tiểu hành quý tộc bình thường ở trong dinh thự . Có lẽ, tôi đã bị hiểu lầm vì cách cư xử lịch sự của mọi người đều gọi tôi là  ‘ Tiểu thư "


 

Nghĩ lại, cậu ta có vẻ bực mình vì phải dựa dẫm vào một cô gái nhỏ trạc tuổi mình, người mà không như cậu ta , lớn lên trong sung sướng và dường như không biết gì.


 

Niềm kiêu hãnh của tôi có phần bị tổn thương.


 

"Tôi không biết cậu đang nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không phải như vậy ."


 

"Rồi sao?"


 

Tất nhiên, tôi cảm thấy có lỗi khi muốn cậu không giết tôi trong tương lai . Tuy nhiên, trong lời biện hộ của tôi, cũng có một tình cảm tồn tại dành cho cậu ấy. Nhưng cũng thật may mắn khi chúng tôi không gặp nhau như kẻ thù và thay vào đó, chúng tôi có thể xây dựng một tình bạn trong sáng lành mạnh.


 

"Chỉ vì muốn cứu cậu thôi được không ?"


 

“Chỉ sau một lần gặp tình cờ ? Không có lý do?"


 

"Đúng. Cậu cũng nghĩ vậy còn gì ”.


 

Trong khoảng thời gian sáu năm sau đó, Sigren đã được xác định rõ về nhiều mặt. Vì vậy, tôi đại khái cho rằng đó là do ảnh hưởng của thời thơ ấu của cậu. Vì vậy, tôi đã nảy ra một ý định mới . 


 

“… ..”


 

Thật bất ngờ, biểu hiện của Sigren rất kiên định.


 

"Tôi chưa bao giờ làm điều đó. Những người như cậu , những người lớn lên sung sướng tốt đẹp  , mới thích nghĩ những điều như vậy. ”


 

Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Cái quái gì vậy, tôi cũng phải xông pha trên chiến trường, tôi không phải là một vị tiểu thư sống tốt trong một dinh thự xa hoa  đâu nhé .


 

"Đợi đã. Sig—. Tôi chỉ đơn giản ở đây vì… ”


 

"Tôi có thể vào không?" Có người gõ cửa. Đó là giọng nói của y sĩ  đã khám cho Sigren. 


 

"Mời vào."


 

Sau đó, một người đàn ông hiền lành bước vào phòng.


 

"Hôm nay tiểu thư cũng ở đây sao ạ, Tiểu thư Fiona."


 

"Vâng, chào ông ạ."


 

Người đàn ông lớn tuổi phụ trách khám sức khỏe của những người trong lâu đài. Bởi vì ông ấy đã khá lớn tuổi, ông ấy coi tôi như cháu gái ruột của mình. 


 

“Vì trạc tuổi nhau nên kết thân nhanh ghê ha. Hahaha. ”


 

Sigren cau mày , nhìn tôi và nói một cách lạnh lùng. "Cậu phải ra  ngoài rồi đấy ."


 

“ Tôi có thể ở lại đây không? Tôi cũng muốn xem vết thương cậu đỡ chưa mà”


 

"Câu hả? Mong rằng cậu sẽ không ngất xỉu khi thấy vết thương của tôi  ”. Sigren tỏ ra hoài nghi.


 

Haha. Sẽ không đâu . Tôi đã đi loanh quanh trên chiến trường. Và thấy nhiều nội tạng  rơi lung tung còn bị  cắt làm  đôi . Nhiều lần, tôi còn  khiến lũ quái vật bỏ chạy. Nghĩ sao mà tôi lại choáng váng khi nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Sigren chứ.


 

Sau đó Sigren lại nói. ” Ra ngoài đi . Cậu  ở đây làm tôi không thay băng được ”.


 

Tôi rất tò mò về tình trạng vết thương của cậu ấy, nhưng lúc này, tôi không thể làm gì khác được. Sigren phải cởi áo để thay băng. Cậu ấy có thể xấu hổ khi cởi đồ trước mặt một cô gái trạc tuổi mình. Khi tôi nghĩ về điều  đó , mặt đó của cậu ấy dễ thương thật 


 

Vì vậy, tôi khẽ nhún vai và rời khỏi phòng. "Được thôi . Tôi đi đây."


 

***


 

Tôi không định về phòng ngay. Sẽ không mất nhiều thời gian để thay băng, vì vậy tôi đã đứng đợi trước cửa phòng của Sigren. 


 

Tôi có điều muốn nói với cậu ấy, nhưng chưa kịp nói thì ông y sĩ đã tới


 

Một vị tiểu thư tốt ? Mình đã làm việc chăm chỉ. Tại sao cậu ấy vẫn ghét mình nhỉ ? Tôi đắn đo suy nghĩ.


 

Thực ra , tôi chưa bao giờ nghĩ về tính cách của Sigren hồi thời thơ ấu, vì vậy tôi không hiểu rõ sigren . Do đó, cho đến nay tôi chỉ tưởng tượng tính cách của cậu ấy sẽ như thế nào nên giờ tôi lo lắng không biết phải làm gì để đối phó với tính cách lạnh lùng  này của cậu ấy .


 

'Có phải vì ý định của tôi hơi không trong sạch?'


 

Tuy nhiên, thành thật mà nói, tôi muốn đến gần Sigren hơn vì tôi cảm thấy có lỗi và muốn dành cho cậu ấy tình cảm mà cậu không có được trong thời thơ ấu. Tuy nhiên, cậu ta dường như rất cảnh giác dù không có lý do. Tôi nghĩ rằng sẽ rất khó để hòa hợp với cậu ấy vì quá khứ của cậu, nhưng tôi không biết nó lại tệ đến mức này. Tôi cảm thấy như mình đang mang theo một chú mèo con đang trong trạng thái cảnh giác tối đa. 


 

Nhưng vì lý do nào đó, nếu tôi đến quá gần thì  độ thiện cảm của cậu ấy về tôi ngày càng xấu đi, tương lai của tôi sẽ như nguyên tác là sự chết chóc .


 

" tiểu thư ."


 

Lúc đó, ông y sĩ từ trong phòng bước ra. Có vẻ như cuộc điều trị đã kết thúc.


 

"Khám xong rồi  ạ?"


 

“Đúng, nhưng…” khuôn mặt của ông tối sầm lại. 


 

Vết thương của sigren ngày càng tồi tệ sao ?


 

"Có vấn đề gì sao  ạ?"


 

“À không , những vết thương đang được hồi phục rất tốt . Nhưng." Ông y sĩ ngập ngừng nói. 

Tôi nắm lấy tay áo ông và vội vàng nói . "Nhưng sao ạ ? Nếu là về Sigren, xin hãy nói cho Fiona với ”


 

Nghe lời tôi nói , ông liếc ra cửa phòng tỏ vẻ thương cảm. 


 

“Tôi nghe nói cậu bé ấy đến từ đoàn lính đánh thuê. Nhưng tôi tự hỏi liệu có ổn không khi cơ thể cậu bé ấy hồi phục và phải quay lại đó. Cậu bé không nói gì với tôi cả , nhưng khắp người …  ”


 

Tôi càng nghe, cổ tôi càng cứng lại. Tôi cảm thấy như tôi đã nghe một câu chuyện mà tôi không nên nghe. Tim tôi đập thình thịch vì sốc. Tôi chạy thẳng vào phòng Sigren.


 

Bạn đang đọc:Tôi trở thành vợ của nam chính - Tiểu thuyếtChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.