Bạn đang đọc:Tôi trở thành vợ của nam chính - Tiểu thuyếtChương 13

Chương 13: 


 

Không đời nào. Tôi không biết nó lại tệ đến mức này. Mình đã làm gì vậy ?


 

"Có chuyện gì vậy?"


 

Sigren, người đang uống nước, nhìn tôi và đặt vội vàng chiếc ly xuống bàn. Tôi bước nhanh về phía giường của Sigren rồi nắm chặt lấy cổ áo cậu

 

" gì, gì vậy ?!" Sigren xấu hổ cố giật lại, nhưng không được.


 

 "Xin lỗi ! Cho tôi kéo áo cậu lên một chút! ”


 

"Gì?! Tự dưng cậu nói cái gì vậy? "


 

Tôi đẩy vai cậu ấy xuống giường trước khi Sigren nắm bắt được tình hình. Vì xấu hổ, cậu ấy dễ dàng ngã trở lại. Sau đó, tôi trèo rất nhẹ lên vết thương của cậu ấy để cậu không cảm thấy đau . Tôi cởi áo và xin phép lại một lần nữa


 

"Làm ơn, xin thứ lỗi !"


 

“Đã biết thất lễ rồi thì đừng có làm ”. 


 

Nếu Sigren quyết tâm và nghị lực, tôi sẽ không bao giờ có thể chiến thắng. May mắn thay, cậu chỉ đỏ mặt và vùng vẫy nhẹ. 


 

"Đợi một chút."


 

“Đây không phải là vấn đề 'lúc này’ , mà là ... Này ! Đừng đặt tay lên bụng tôi! ” Mặt Sigren đỏ hơn khi tôi di chuyển tay. Phản ứng của cậu ấy khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ cặn bã đang ăn hiếp một cậu bé vô tội vậy. 


 

Xin lỗi, nhưng tôi không có bất kỳ ý định xấu nào.


 

" Cậu thật là !"


 

Bất chấp sự phản kháng , trên tay cậu vẫn cầm quần áo của mình. Tôi biết mình không nên làm điều này, nhưng tôi không thể không làm được. Nếu không, tôi sẽ không thể kiểm tra được . Tôi đặt ngón tay lên phía trên của vết thương để tránh phần bụng bị thương của cậu . Đó không phải là làn da mịn màng bình thường đáng lẽ phải có, mà là làn da sần sùi và đầy sẹo. tôi chợt nhận ra , mặt tôi trắng bệch khi vén áo của Sigren lên cao hơn nữa. 


 

“… ..!”


 

Trước cảnh tượng kinh ngạc mở ra trước mặt, cơ thể tôi lúc này trở nên cứng đờ. Tôi không có ý định đóng băng, nhưng sự thật là rõ ràng một cách đau đớn. 


 

Sau đó, Sigren hét lớn. "Tôi đã bảo là dừng lại mà !"


 

Một lực mạnh đẩy vai tôi . Cơ thể tôi bất lực ngã khỏi giường. 


 

"Ah!"


 

Sigren, người đã đẩy tôi ra, trông có vẻ bối rối. Cậu nhìn tay mình rồi nhìn về phía tôi, người đang ngồi trên sàn nhà. “Gì vậy .. Cậu là lông  vũ à , sao bị đẩy dễ dàng thế - ”


 

Lúc đó, nước mắt tôi tuôn rơi. 


 

Thấy vậy, Sigren vội vàng bước xuống giường và ngồi cạnh tôi. “Này… Cậu ngã bị đau ở đâu sao ?”


 

Tôi im lặng lắc đầu. Sàn nhà trải thảm nên không bị đau. Nhưng Sigren cẩn thận xoa đầu tôi khi  đang muốn làm tôi nín khóc. 


 

“Không, đừng khóc. Nói cho tôi đi. Cậu đau ở  đâu ? vai? Chân? Không, Không được rồi . Tôi sẽ gọi người tới khám cho cậu  ”. Sigren đứng dậy  định gọi y sĩ  đến , nhưng  tôi đã túm lấy áo cậu ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt cậu không thoải mái. Cậu ấy càng bồn chồn hơn khi tôi khóc.


 

Tôi chậm rãi mở miệng trấn an. “Tôi không  bị đau ở đâu cả...”


 

Tôi không thể nói đến cùng. Sau đó, tôi nhớ lại những vết thương trên cơ thể Sigren. Những vết sẹo và những vết thâm xanh hằn sâu trên ngực, cánh tay và hai bên người. Chúng không chỉ là những vết thương đơn giản. Mặc dù tôi không thành thạo về y học, nhưng tôi cũng có thể hiểu . Đó là những bằng chứng cho thấy cậu ấy bị bỏng và bị bạo hành. Những vết thương chứa đựng ác ý đã lặp đi lặp lại trong nhiều năm.


 

" Sigren ."


 

"Uh?"


 

"Vết thương của cậu , là do ai làm ?"


 

Vẻ mặt của Sigren khó hiểu trước câu hỏi của tôi. “Cậu nghe y sĩ nói rồi hả ? Cậu cố kéo quần áo  tôi lên chỉ để kiểm tra  sao ? ”


 

Tôi khẽ gật đầu. "Ừ-ừm"


 

Sigren vò tóc. 


 

"Hở ? Đó là lí do mà cậu khóc hả ? Tôi đã bảo cậu ra ngoài khi tôi tháo băng mà . Giờ cậu lại khóc ? ”


 

Tôi đưa tay ra và ôm lấy cậu ấy. 


 

“… ..”



 

Cơ thể Sigren cứng đờ trước hành động đột ngột của tôi. Tóc đen lướt qua má tôi. Có mùi thuốc khử trùng. Nó thậm chí còn khiến tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy hơn. Đó là lỗi của tôi nên cậu đã phải chịu đựng vô lý trong một thời gian dài. Tất cả chỉ vì một câu văn đơn giản mà cậu đã phải chịu một tuổi thơ bất hạnh. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ tưởng tượng một cách cụ thể. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nhìn thấy cảnh tượng này ngay trước mắt mình. Sự khác biệt giữa lời nói suông đơn giản và thực tế cách biệt rất lớn. Tôi sợ hãi khi nhìn thấy kết quả của câu nói đó, giống như khi tôi trực tiếp kiểm tra tình hình của Fiona.


 

Tôi hỏi khẽ bên tai . "Sao cậu lại bị vậy ?"


 

Sigren thẳng thừng đáp lại. "Cũng không phải chuyện gì to tát . Nhiều lính đánh thuê gặp khó khăn, và tôi là người nhỏ nhất và yếu nhất, nên trở  thành mục tiêu thôi . ”


 

Sau đó, Sigren quay người lại. Tôi thả lỏng vòng tay và bắt gặp ánh nhìn của cậu ấy.


 

"Sigren, đừng nói đó không phải là chuyện lớn ."


 

"Cậu đang thương hại tôi đấy  à?"


 

Tôi từ từ lắc đầu. Đây không phải là thương hại, mà là cảm thấy tội lỗi. Đúng là tôi đã trải qua sự tàn khốc của chiến trường và cơ thể mình. Tuy nhiên,một phần nào đó, thế giới của cậu ấy giống như một thứ gì đó xa vời với thế giới của riêng tôi. Khi tôi nhìn thấy những vết thương ấy, tôi thực  sự run sợ trước sự tàn khốc của thế giới này, thế giới mà tôi đã tạo ra. Thế giới nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. 


 

Khi Sigren vẫn còn nhỏ trong thế giới này thì tôi đã được yêu thương và  được  chở che trong gia  đình của mình. Đó là lỗi của tôi khi cậu ấy phải chịu đựng sự bạo hành trong một thời gian dài, trong một môi trường không bình thường. Cậu ấy bị thương nặng như vậy nhưng tôi lại phàn nàn rằng thật khó để hòa hợp với cậu ấy. Thành thật mà nói, tôi rất xấu hổ về bản thân mình. Ngay cả khi Sigren có ghét tôi trong tương lai  đi chăng nữa , tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cậu . luôn đứng về phía cậu . Đó là cách tốt nhất mà tôi có thể bù đắp cho những vết sẹo không thể xóa nhòa kia của cậu. 


 

"Sigren, tôi xin lỗi."


 

Sigren bật cười trước sự thay đổi thái độ khó hiểu của tôi. 


 

"Cậu đang xin lỗi vì đã lột đồ tôi đó hả?"


 

" không phải vậy."


 

Những giọt nước mắt tưởng chừng đã ngừng rơi lại bắt đầu rơi. Sigren lấy tay áo lau nước mắt cho tôi trong khi tặc lưỡi nhẹ. “Đừng khóc. Đây thậm chí còn không phải việc của cậu , sao cậu lại khóc?


 

Cậu ấy cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi . Quả nhiên, cậu ấy là một đứa trẻ tốt.


 

"Sigren."


 

"Lại gì đây?"


 

Tôi đưa tay ra và cẩn thận nắm lấy má Sigren bằng những ngón tay của mình. Trước hành động đột ngột của tôi, đôi mắt xanh xám ấy bất lực rung lên.


 

Tôi thì thầm với anh ấy, như thể đó là một câu thần chú, "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu ."


 

“… ..”


 

Có lẽ trái tim bị tổn thương của Sigren sẽ không thể chữa lành cho đến khi nữ chính xuất hiện. Nhưng cho đến lúc đó tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy cảnh giác với tôi nữa. 


 

Với một điều ước nhỏ nhoi như vậy, tôi cười bẽn lẽn. " vậy nên , chúng ta hãy thân thiết với nhau nhé ."


 

Sigren mở to mắt ,  cuối cùng cũng tỉnh lại. Rồi cậu lập tức thì thầm, tránh ánh mắt của tôi.


 

"Cậu tự dưng khóc , rồi giờ lại đang cười ... lúc nào cũng làm theo  ý mình , cậu ..."


 

Cậu không có vẻ gì là ghét những gì tôi nói. Vì vậy, tôi quyết định đặt một số hy vọng lên đó 


 

Phải từ giờ chúng ta sẽ trở thành  bạn tốt của nhau.


 

Bạn đang đọc:Tôi trở thành vợ của nam chính - Tiểu thuyếtChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.