Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 12

Chương 12: Rượu mạnh

 

Thân là thân tín, Sở Ly đối với yêu cầu đêm khuya muốn uống rượu của Tiêu Uyên đã quen, nhưng cũng biết rượu mạnh uống quá nhiều, sẽ tổn hại sức khỏe.

 

"Nương nương, Vương gia chúng ta là người không uống rượu sẽ khó ngủ, chỉ là rượu mạnh này, người vẫn nên khuyên ngài ấy uống ít một chút." Lúc đưa rượu cho Bùi Khinh, Sở Ly hạ thấp giọng.

 

Hành động này của hắn ta, ngược lại khiến Bùi Khinh ngẩn ra. Sở Ly cười, "Vương gia không nghe chúng ta khuyên, nhiều lời chọc giận ngài ấy cũng không có kết cục tốt.”

 

Bùi Khinh gật gật đầu, cái này nàng ngược lại nhìn ra. Có vài người tức giận phát tác mới biết được, nhưng có vài người tức giận, lại là vô thanh vô tức làm cho hai chân người ta nhũn ra.

 

Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm rượu trở về trong điện. Người đàn ông tùy ý mặc một bộ quần áo bên trong, vẫn như cũ không thắt dây lưng, y phục buông lỏng lộ ra lồng ngực đẹp mắt.

 

Hắn ngồi trên chiếc giường mềm mại, trên tay đang chơi cái gì đó. Chỉ là cầm bình rượu, nàng cũng dây dưa chậm rãi khiến hắn phải chờ, Tiêu Uyên không vui nhìn nàng: "Nương nương và Sở Ly ở bên ngoài đã nói gì?”

 

Vài ngày gần đây, Bùi Khinh đã có chút quen với tính tình hiện tại của hắn. Nàng ôm bầu rượu đặt ở trên bàn nhỏ bên giường, "Sở Ly nói rượu này mạnh, nhờ ta khuyên ngài uống ít một chút.”

 

Tiêu Uyên liếc nàng: "Nương nương thật đúng là mẫu nghi thiên hạ, một người hầu nhờ nói cái gì cũng nói.”

 

Bùi Khinh không rõ tại sao hắn lại mất hứng, nàng ngồi xổm xuống, rót chén rượu đưa cho hắn. Cùng lúc đó ánh mắt nàng rơi vào vật trong tay hắn.

 

Đó là một túi gấm màu đỏ có tua rua, nhỏ hơn túi gấm bình thường rất nhiều, có chút cũ, nhưng vẫn tỏa ra mùi hương giống như trên người nàng.

 

Tiêu Uyên không nhận chén rượu kia, ngược lại theo ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía đồ vật trong tay, "Thế nào, thứ này là tên bệnh tật kia thưởng cho nương nương? Còn để dưới gối, ngày ngày ngắm nhìn sao.”

 

Giọng điệu của hắn tràn đầy khinh thường. Nhưng Bùi Khinh khẽ lắc đầu, ôn nhu nói: "Cái này... Là bùa bình an mà tỷ tỷ khi còn sống làm cho ta, có nó đi cùng, trong lòng sẽ an tâm hơn rất nhiều.”

 

Tiêu Uyên lại nhìn bình an phù trên tay, "Chỉ dựa vào thứ này mà muốn bảo vệ bình an, nó có thể chắn đao hay đỡ súng sao? Vô nghĩa.”

 

Bùi Khinh không thèm để ý hắn khinh miệt, thấy hắn còn cầm, thăm dò hỏi: "Vương gia có thích không, nếu thích, ta tặng cho ngài.”

 

"Nương nương muốn đem thứ này tặng ta?"

 

Bùi Khinh gật đầu, "Ta ngày ngày đều ở trong cung, dù sao cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng... Ngài cùng các tướng sĩ quân Nam Xuyên đánh đánh giết giết, có thể mang theo bùa bình an này sẽ an tâm phần nào.”

 

Nàng chân thành nói, giống như nàng thực sự quan tâm đến hắn.

 

Tiêu Uyên cười, tự nhiên, nàng hiện tại có chút giống như đang cầu xin hắn.

 

"Nương nương thật sự đã tính trước, tùy tiện đem thứ này cho ta, phải chăng muốn thuận tiện kêu quân Nam Xuyên ta đi bán mạng?"

 

Bùi Khinh rũ mắt, "Ta không phải ý này. Ta... Ta thực sự biết ơn ngài.”

 

Tiêu Uyên đem bùa bình an đặt ở bên cạnh bầu rượu, lúc tới gần ngửi được hương thơm của Bùi Khinh, lại nhìn về phía chén rượu trong tay nàng.

 

"Rượu đã bưng nửa ngày rồi, nương nương còn chờ gì nữa? Nếu đã cảm kích, thì cũng nên có bộ dáng cảm kích chứ.”

 

Bùi Khinh ngước mắt lên, thấy rõ trong mắt hắn là sự trêu chọc đùa giỡn.

 

Nàng đành phải bưng rượu, bàn tay trắng nõn từng chút từng chút tới gần môi nam nhân.

 

Ở khoảng cách gần như thế, Bùi Khinh ngửi thấy rõ hương thơm thanh mát sau khi tắm của hắn, càng có thể cảm nhận được thân thể hắn nóng rực cùng ý tứ trong mắt hắn... nàng không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

 

Nhưng Bùi Khinh không biết chính là, nửa đêm cùng một nam nhân ở một mình vốn là chuyện nguy hiểm đến cực điểm, sự khẩn trương cùng ngượng ngùng của nàng không chỉ không làm cho người ta thương hại, ngược lại còn gợi lên dục vọng thô bạo của hắn.

 

Tiêu Uyên sẽ không ngược đãi chính mình.

 

Tay hắn đã không biết từ lúc nào đã vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của Bùi Khinh, không kiêng nể gì mà muốn cởi thắt lưng của nàng.

 

Bùi Khinh cả kinh, chén rượu trong tay nàng rơi xuống, rượu mạnh hắt lên bụng Tiêu Uyên, văng ướt vạt áo.

 

"Thực sự xin lỗi..." Nàng không dám nhìn bộ dáng lúc này của hắn, có chút bối rối lấy khăn gấm ra muốn thay hắn lau sạch.

 

Ngay sau đó bàn tay to của người đàn ông nắm chặt cổ tay nàng, "Thế nào, không phải nói là muốn bày tỏ lòng cảm kích với ta ư, chạm một chút cũng không được sao?”

 

"Không... Không phải..." Thanh âm của nàng nhỏ đến mức như gió thoảng.

 

Tiêu Uyên không chút khách khí bóp chặt mặt Bùi Khinh khiến nàng ngẩng đầu.

 

"Vậy thì dùng lưỡi liếm."

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.