Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 20

Mặt hồ mùa đông giống như một tấm gương phẳng lặng lạnh lẽo, treo lơ lửng trên đó là sự bất động như cái chết. Tôi đang suy nghĩ miên man trong lòng thì có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai, vừa quay đầu lại thì khuôn mặt ửng đỏ của em họ đã lọt vào tầm mắt tôi. Tuy em vẫn chẳng biết gì về tôi, nhưng so với lần đầu gặp mặt, em đã thoải mái, vui vẻ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại lộ ra một chút e dè, khiến người ta phải mến thương.

 

Em ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận che đôi chân trắng ngần của mình bằng chiếc váy học sinh màu đen: “Em nghe dì nói anh thích câu cá, nên em đến tìm anh. Trường cho tan học sớm, em ngồi một mình buồn quá.”

 

“Ha hả.” Tôi cười nói “Em thất vọng sao?”

 

“Không, không có.” Em vội xua tay, lại đỏ mặt.

 

Tôi nhìn mặt trời lặn như quả trứng ở bên kia hồ, nói: “Con người luôn là thế, đã muốn cái gì, thì sẽ không bao giờ có được. Muốn câu được nhiều cá, lại chẳng câu được con nào cả.”

 

Em còn thật sự nghiêm túc nhìn tôi: “Nhưng em nghĩ anh cũng không muốn câu được nhiều cá. Câu được cá hay không có lẽ đối với anh cũng không quan trọng”

 

Tôi cười ha ha: “Đúng vậy.”

 

Em ấy nhìn thấy tập tranh ký họa ở bên chân tôi, tò mò mở ra xem: “Anh biết vẽ ạ? Em chưa từng nghe dì nhắc tới chuyện này. Em từ nhỏ đã hâm mộ những người có thể vẽ, thật hạnh phúc biết bao khi có thể vẽ và miêu tả những điều trong lòng mình, để rồi biến nó thành một bức tranh.”

 

Tôi thì thầm lặp lại lời của em: “Đúng vậy, thật hạnh phúc biết bao.”

 

Em lật xem bên trong, kinh ngạc thốt lên: “A! Đây là tranh của anh sao? Thật là lợi hại. Nhìn cứ như người thật vậy, cứ như đang nhìn chằm chằm em ấy.” Em lại tiếp tục lật từng trang: “Đều là cùng một người sao. Anh, đây có phải là mẫu vẽ anh thuê cho lớp vẽ không? Trông người ấy lúc cười rộ lên thật đẹp mắt, mà không cười thì nhìn rất dữ tợn. Nhưng sao tóc người ấy lại màu đỏ vậy anh?”

 

Tôi nói: “Bởi vì nhiều màu đỏ quá, dùng mãi không hết.”

 

Chắc em ấy cảm thấy lý do này thật vô lý, cau mày nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra lý do khác nên đành vui vẻ chấp nhận. Tôi nháy mắt mấy cái với em: “Nhớ đừng nói với gia đình anh chuyện vẽ tranh. Bố anh muốn anh học y, ông ghét anh vẽ những thứ loạn thất bát tao này.”

 

Em ấy sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Tiếc thật, em vẫn cảm thấy rằng dù nghèo hay giàu, sang hay hèn, có thể làm được việc mình thích, mới chính là điều hạnh phúc nhất. ”

 

Phao câu cá chìm xuống, em kích động nhảy lên kêu to: “Cắn câu cắn câu, anh, mau kéo lên kéo lên!” Tôi dùng lực kéo lên nó lên. Một tia ánh bạc bay ra khỏi mặt hồ, rơi một tiếng bịch xuống tảng đá phía sau: “A, nhỏ quá.” Em ấy thất vọng nhìn con cá: “Cũng không đủ ăn, anh, chúng ta thả nó đi, đáng thương quá.”

 

Tôi nói: “Được rồi.” Giơ tay lên, thả con cá lại về chỗ cũ. Mặt trời cuối rừng cây đỏ như máu, chậm rãi lặn xuống.

 

Về đến nhà, gà bay chó sủa một hồi, tôi mới biết là anh tôi lại gặp rắc rối. Anh được vài người lính hộ tống trở về, một bộ quần áo cao cấp bị xé nát, nhếch nhác, trên tay còn cầm một đóa hoa hồng thân dài, cánh hoa rụng hết, lòng bàn tay bị gai đâm cho trầy xước đầy máu. Hai người đứng cạnh anh, nhưng anh vẫn giãy dụa: “Tôi phải thấy hắn! Tôi phải thấy Hoa Đạo! Hắn đã đồng ý với tôi rồi, hắn đồng ý rồi!”

 

Binh nhất đi đầu nghiêm chào một cái, cung kính nói với bố tôi: “Tiên tiên sinh, con trai ngài sống chết muốn nhập ngũ, thiếu tướng Anh nhiều lần từ chối nhưng cậu ta không nghe nên phái chúng tôi đưa người về. Thiếu tướng còn nói: thiếu tướng đang bận rộn công việc, ngày khác đến thăm, sẽ cùng ngài uống vài chén, không say không về.”

 

Anh tôi vẫn hét lên: “Liên quan mẹ gì đến các người chứ! Tôi muốn gặp chính hắn! Bảo hắn tự mình gặp tôi, bảo Hoa Đạo tự mình gặp tôi!”

 

Bố tôi ra lệnh cho mấy anh giúp việc lực lượng giữ anh hai lại, rồi quay lại xin lỗi các chiến sĩ: “Con cái trong nhà không dạy được, đã gây phiền phức cho Hoa Đạo rồi. Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó. Cũng hãy bảo Hoa Đạo chú ý sức khỏe, chớ nên làm việc quá sức.”

 

Xe quân sự ở ngoài sân rời đi, bố tôi xoay người tát anh tôi một cái, mắng: “Súc sinh! Bình thường nhàn rỗi thì thôi, lần này dám đến tận bộ tư lệnh của người khác, mày càng ngày càng to gan lớn mật! Nếu không phải ta thân thiết với Hoa Đạo thì một viên đạn đã lấy đi cái mạng chó của mày rồi, còn có thể lành lặn mà đứng đây sao! ”

 

Không cần phải nói, anh hai và bố lại náo loạn một hồi. Em họ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, bị dọa phát khóc. Tôi đưa em đến sân sau để thư giãn, những bông hoa mai vẫn còn e ấp nụ, rực rỡ và chói lọi dưới bầu trời xám xịt. Trong phòng vang lên tiếng leng keng buồn tẻ, năm này qua năm khác vẫn kêu vang.

 

Ngày hôm sau đi học, Việt Dã Hoàng Minh và nhóm hồ cẩu bằng hữu của cậu ta cứ thấy tôi là cười lén lút. Có điều, tên nhóc này cũng coi như là trượng nghĩa, nhanh chóng nói cho tôi biết lý do. Hóa ra đám công tử này có người thân là cán bộ trong quân đội, ​​toàn bộ sự việc mấy ngày trước, bọn họ đều đã chứng kiến, đem câu truyện đấy thành trò tiêu khiển sau bữa tối, rồi lại thành đề tài bàn tán của mấy bà vợ bé lúc đánh mạt chược, sau lại bị mấy đứa trẻ con nghe trộm được.

 

Sau đó tôi mới biết là anh hai đã vượt qua nửa thành phố rồi đột nhập vào tổng hành dinh một mình, không chỉ vì để nhập ngũ. Anh lúc đó còn mang theo một đóa hoa hồng, đứng ngoài cổng sở chỉ huy quân sự suốt ba ngày ba đêm, lúc đầu còn quy củ nói muốn là bộ đội, mong thiếu tướng Anh nhận anh. Sau đó lại lại như mất trí mà bắt đầu đập cửa hét lớn, gầm lên vài câu thơ, rất giống với kẻ điên đang yêu. Binh lính muốn đưa anh trở về, anh lại nắm chặt lấy những thanh sắt sống chết không buông tay, như chẳng biết đau là gì. Vất vả một phen, họ cũng đưa được anh lên xe, nhưng vì thân phận của anh, binh lính không dám nặng tay giữ anh lại, vì thế trong nháy mắt anh liền bỏ chạy.

 

Tôi sau khi nghe xong, không biết nói gì, vừa cảm thấy hoang đường mà cũng thấy hợp lý, dở khóc dở cười với người anh chưa trưởng thành này.

 

“Này.” Việt Dã Hoàng Minh nhìn bốn phía, vẻ mặt kì quái, đè thấp giọng hỏi: “Anh của ông, mắc bệnh lao thật hả?”

 

Tôi sửng sốt: “Bệnh lao gì cơ?”

 

“Chậc chậc.” Cậu ta nói: “Thích đàn ông ý. Anh hai ông không những thật sự thích đàn ông, mà còn đi thích một vị tướng quân hả? Tôi nghe người ta nói, người như thế đều là người bệnh hoạn, sống không tự chủ được. Bệnh này có dễ lây lan không?”

 

“Ha hả.” Tôi cười một tiếng, mang theo cặp sách rời đi, không phải không muốn trả lời, mà do tôi thật sự không biết đáp án.

 

Tin đồn nhanh chóng truyền đến tai bố tôi. Ông suốt ngày bận bịu với công việc kinh doanh, chẳng màng đến những việc vặt trong nhà, sau chuyện này ông lập tức suy sụp, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.

 

Đó là một buổi trưa nắng gắt. Mẹ tôi vừa khóc sướt mướt vừa nói: “A Chương, con đưa em họ đi câu cá đi, chiều tối rồi trở về.” Em họ mở to mắt vẻ mặt đầy nghi hoặc. Tôi vuốt mái tóc mềm mại của em nói: “Đi thôi, anh sẽ câu cho em con cá lớn nhất.” Em họ rất vui, ngồi lên yên sau của xe đạp tôi, hai chúng tôi lảo đảo đi về hướng công viên Trung Sơn dạo chơi.

 

Tới bên hồ rồi tôi mới phát hiện là không có mồi, tôi cười xin lỗi em: “Để anh trở về lấy, em ở chỗ này đợi anh.” Em ngoan ngoãn đồng ý.

 

Tôi đã sớm đoán được khi trở lại sẽ thấy gì, nhưng cảnh trước mắt vẫn dọa tôi nhảy dựng. Anh tôi bị trói vào chiếc ghế đá ngoài sân, gia pháp lâu ngày bám bụi giờ đã được lôi ra, chất thành vòng tròn bên cạnh anh, mẹ và mấy cô giúp việc đều bị đuổi vào nhà rồi nhốt lại, chỉ còn mấy anh hầu khỏe mạnh. Anh tôi đã bị đánh đến bất tỉnh, da thịt ứa máu tung tóe. Bố tôi cũng không khá hơn là bao, mặt mũi xanh mét, thân hình gầy gò co rúm run rẩy. Người đàn ông này vẫn là già rồi.

 

Anh tôi bị một xô nước lạnh đánh thức. Bố tôi hỏi anh: “Mày đã biết mình sai ở đâu chưa? Có sửa hay không?”

 

Anh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng dính đầy máu: “Tôi không biết sai, tôi không sửa. Tôi yêu hắn, lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã yêu hắn.”

 

“Súc sinh!” Bố tôi hét lớn một tiếng, vung tay lên, người hầu giơ lên chiếc roi da bóng nhẫy đánh lên lưng anh tôi, mang theo tiếng gió rít gào.

 

“Mày đã biết mình sai ở đâu chưa? Có sửa hay không?”

 

“Tôi là một thằng điên đấy. Một thằng điên. Tôi thích đàn ông. Tôi phải điên cả đời.”

 

“Mày đã biết mình sai ở đâu chưa? Có sửa hay không?”

 

“Ông có thể chi phối cả đời tôi, nhưng không thể chi phối tình cảm của tôi.”

 

“Mày đã biết mình sai ở đâu chưa? Có sửa hay không?”

 

“Cả đời này, tôi chỉ yêu một người.”

 

“Mày đã biết mình sai ở đâu chưa? Có sửa hay không?”

 

“Tôi yêu hắn.”

 

 

Tôi cầm mồi câu đi. Cuối cùng ngày hôm đó chúng tôi cũng không câu được một con cá nào, em họ cũng không thất vọng. Trên con phố Tây Trường An đỏ rực dưới ánh mặt trời lặn, những nữ sinh mặc áo khoác vải màu xanh đang phát tờ rơi quảng cáo. Chúng tôi đạp xe dọc theo con đường, em khe khẽ hát một bài.

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.