Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 63

Chương 23: Tiến hành đồng bộ

 

Cố Ngọc Thần liên lạc với mẹ Nhạc, nói anh đã tìm được một đại sư nổi tiếng đến xem.

 

Cha mẹ Nhạc đến bước đường cùng, chỉ có thể đồng ý.

 

Chỉ là vào lúc bọn họ không ngờ tới, Cố Ngọc Thần lại nói về chuyện hôn ước.

 

"Con hy vọng hôn ước bằng miệng lúc trước được sửa thành ước hẹn có lực chứng minh hơn."

 

Cha Nhạc khó hiểu nói: “Trước đây chúng ta đã từng nhắc đến hôn ước với Khinh Mông, lúc đó con bé cũng không nói gì, nhưng bây giờ con bé đã thành ra như vậy, chúng ta không muốn ở trong tình huống này mà không màng đến ý nguyện của con bé... Hơn nữa bây giờ tình trạng của con bé...”

 

Mẹ Nhạc cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy... Lỡ như, chúng ta cũng không muốn liên lụy con.”

 

Cố Ngọc Thần tâm ý đã định, cho dù nói anh hèn hạ cũng được, ích kỷ cũng được, anh vẫn nhất quyết lập ra hôn ước giữa hai người.

 

Sau khi cha mẹ Cố biết chuyện, tuy không đồng tình nhưng cũng không nói gì, cùng lắm thì lúc sau lại hủy hôn là được.

 

Hai nhà ngầm dùng chút thủ đoạn cấp giấy đăng kí kết hôn cho hai người.

 

Cùng một ngày, Thiên Trạch cũng đến.

 

“Đừng lo lắng, cho dù em quên mất, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.” Cố Ngọc Thần khẽ vuốt ve khuôn mặt của Nhạc Thanh Mộng, thì thầm an ủi cô, nhưng anh lại không thấy được sắc mặt của anh còn tệ hơn cả cô.

 

Nhạc Thanh Mộng mím môi, ánh mắt khẽ run, thật ra cô không sợ, bởi vì cô biết anh sẽ ở đây, nhưng cô sợ anh sẽ cảm thấy khó chịu. 

 

Những kí ức của hai người lại chỉ có một mình anh nhớ rõ.

 

"Em sẽ cố gắng nhớ tới anh, ngay cả khi em quên, em cũng sẽ cố gắng nhớ ra."

 

Cố Ngọc Thần đè nén sự hoảng loạn trong lòng và cảm giác mất mát chợt xuất hiện, anh kiềm chế cảm xúc của mình mới nói: "Được, anh đợi em."

 

Sau khi vài người vào phòng, Thiên Trạch liếc nhìn Nhạc Khinh Mông trên giường vài lần, rồi lại nhìn Nhạc Thanh Mộng đang đi bên cạnh Cố Ngọc Thần, hai người họ thực sự rất giống nhau.

 

Chỉ là trên người Nhạc Thanh Mộng nhiều hơn vài phần phong trần quyến rũ, mà cô gái trên giường lại xinh đẹp tràn đầy sức sống.

 

Thiên Trạch nhìn cha mẹ Nhạc nói đầy ẩn ý: "Các người ra ngoài trước đi."

 

Một người đàn ông to lớn, mặc dù được Cố Ngọc Thần dẫn đến, nhưng cũng là một người xa lạ, cha mẹ Nhạc làm sao có thể yên tâm để anh ta ở trong phòng của con gái mình.

 

Nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến việc điều trị, bước chân của họ do dự, hai người lần lượt ngẩng đầu nhìn Cố Ngọc Thần.

 

"Bác trai bác gái, đừng lo lắng, con sẽ ở đây trông chừng, hai người cứ yên tâm chờ ở ngoài cửa một chút ạ."

 

Dù sao cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh, thái độ của Cố Ngọc Thần cũng đã tốt hơn vài phần.

 

Có người ở trong, cha mẹ Nhạc nhắc tới cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng cũng chỉ là đóng cửa lại chờ ở cửa.

 

Thiên Trạch chỉ vào cơ thể trên giường, nói với Nhạc Thanh Mộng: "Cô nằm lên đó trước đi, đợi lát nữa có thể sẽ cảm thấy hơi khó chịu, hãy chịu đựng chút." Anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, cười nhạo, "Nhưng cũng không có gì, lúc trước ly hồn đau đớn cô cũng không than một tiếng, bây giờ chỉ là dung hồn, so với lúc trước tốt hơn nhiều."

 

Đoạn kí ức này trong đầu Nhạc Thanh Mộng đã sớm biến mất, chỉ là thân thể của cô lại theo bản năng run lên, cô sợ hãi hỏi: "Có phải rất đau không?!"

 

Cố Ngọc Thần cũng lo lắng nhìn sang.

 

"Được rồi, được rồi, không cần nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng." Thiên Trạch bực bội xua tay.

 

Nhạc Thanh Mộng ngoan ngoãn nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, hô hấp cô ấy yếu ớt, đôi mắt nhắm chặt, nhưng không hiểu sao lại làm cô cảm thấy quen thuộc, tựa như người trước mắt chính là cô vậy.

 

“Anh sẽ ở bên em.” Cố Ngọc Thần nắm tay cô an ủi nói.

 

Thiên Trạch không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp bắt đầu, xong sớm về sớm.

 

Nhạc Thanh Mộng trước đó vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc là làm như thế nào, còn muốn mở mắt ra xem tình hình, nhưng một cơn buồn ngủ nặng nề từ sâu trong cơ thể chậm rãi nổi lên.

 

Chờ đến khi cô tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn yếu ớt, đầu óc cũng choáng váng.

 

Hàng mi dài của cô khẽ run, khi mở mắt ra đã thấy cha mẹ đứng bên giường, vẻ mặt tiều tụy nhìn cô, trong mắt hiện lên sự vui mừng xen lẫn lo lắng.

 

"Khinh Mông, rốt cuộc con đã tỉnh lại... Mẹ rất lo lắng cho con." Cô bị ôm vào trong lòng, trên người ấm áp, mềm mại, lại có chút buồn bã mất mát, tựa như đã lâu cô không được người ôm như thế này.

 

Nhưng trong lúc mê man, cô cảm giác tựa như có một người ôm lấy cô, so với cái ôm này còn ấm áp hơn, khiến người hít thở không thông, run sợ, nhưng cũng làm người ta lưu luyến.

 

“Mẹ...” Vừa thốt ra miệng, giọng nói khàn khàn yếu ớt.

 

Cha Nhạc ở bên cạnh cũng cười nói: "Tốt rồi tốt rồi, con gái tỉnh lại là tốt rồi, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi."

 

"Đúng vậy, mẹ vui quá nên quên mất, nằm lâu như vậy nhất định rất đói bụng, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho con." 

 

Mẹ Nhạc buông Nhạc Khinh Mông ra, dịu dàng nhìn , lại luyến tiếc sờ sờ mặt cô: "Con nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa mẹ làm đồ ăn xong, mẹ gọi con."

 

Cô có chút bối rối không rõ manh mối, chỉ cảm thấy trong đầu nhét rất nhiều thứ, lại giống như một cuộn len, thắt nút, ngàn sợi chỉ cũng không biết nên bắt đầu từ đầu.

 

Có điều cô quả thực quá mệt mỏi.

 

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân chậm rãi đi xa, lòng cô cũng trầm xuống, lại luôn có cảm giác mất mát, tựa như có chút buồn bã. 

 

Ngoài cửa, bố mẹ Nhạc nhìn thấy Cố Ngọc Thần vẫn đang ngồi trong phòng khách, anh vẫn luôn đợi ở đây từ chiều, nhưng vừa nãy anh lại không theo vào.

 

"Ngọc Thần à, Khinh Mông tỉnh rồi, chẳng qua con bé ngủ lâu như vậy, cơ thể không được tốt, chờ hôm nào cơ thể con bé khỏe hơn, bác sẽ kể cho nó nghe về chuyện của hai đứa, được không?" Mẹ Nhạc nhẹ giọng giải thích.

 

Cố Ngọc Thần đặt cốc nước đang cầm chặt trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là được ạ, mấy ngày nữa có thời gian rảnh con sẽ đến thăm cô ấy nhiều hơn."

 

Nhìn thấy Cố Ngọc Thần ân cần và quan tâm đến con gái mình như vậy, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy vui mừng, hơn nữa bây giờ Nhạc Khinh Mông đã thực sự tỉnh lại, hiển nhiên họ càng thấy vui mừng hơn.

 

Đối với một người con rể có năng lực, lại chăm sóc và quan tâm đến con gái mình như vậy, trong lòng hai người cũng thoáng yên ổn, chỉ hy vọng sau khi con gái biết chuyện, hai người có thể hòa thuận chung sống.

 

(Từ giờ trở đi đổi tên thành Nhạc Khinh Mông)

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 63
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.