Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 9

Chương 9: Kẻ xấu

 

Dưỡng Tâm điện đã có đủ than.

 

Bùi Khinh tự mình kiểm tra bày biện chung quanh, biết được cung nhân hầu hạ rất tốt, lúc này mới yên lòng. Nàng quay người lại, Tiêu Triết An đang đứng thẳng tắp trong điện, đọc từng chữ trên trang sách cổ.

 

Là Hoàng thái tử duy nhất, Tiêu Triết An không lười biếng. Mặc dù phản quân tiến vào hoàng cung suýt nữa lấy đi tính mạng, đứa nhỏ này vẫn có thể dậy sớm như thường lệ, theo nàng cùng nhau dưỡng cư điện thỉnh an.

 

Lúc này Tiêu Kính ho khan hai tiếng, Bùi Khinh vội vàng đi qua, "Bệ hạ, chén thuốc đang còn ấm, tranh thủ uống một chút mới tốt. ”

 

Nói xong, nàng bưng lên, muốn dùng thìa giúp Tiêu Kính uống thuốc. Tiêu Triết An ở một bên cười trộm ra tiếng, Tiêu Kính cũng cười lắc đầu, nói với Tiêu Triết An:

 

"Triết An hôm nay học thuộc lòng rất tốt. Con ra ngoài điện đợi trước đi.”

 

Tiêu Triết An rất sảng khoái gật đầu, tự mình đi ra ngoài điện.

 

“Tỷ phu có chuyện muốn nói?”

 

Tiêu Kính nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, nếm một ngụm, “Thật khổ.”

 

Thân là đế vương, nên Tiêu Kính rất ít khi biểu lộ cảm xúc, rất ít khi oán giận như vậy, oán giận vẫn là thang thuốc khổ. Bùi Khinh nhẹ nhàng cười, "Cho nên ta mới mỗi ngày chuẩn bị mứt hoa quả, chỉ là tỷ phu một miếng cũng không ăn.”

 

Chén thuốc đã cạn thấy đáy, nhưng Tiêu Kính vẫn không ăn mứt.

 

"Mứt cũng chỉ che đi cái đắng trong miệng, còn cái đắng trong lòng cũng vô dụng, nếu nó hữu dụng, thiết nghĩ muội cũng nên ăn thử?" Tiêu Kính bỏ bát thuốc xuống.

 

Lời này làm Bùi Khinh sửng sốt.

 

Tiêu Kính nhìn cô: "Nam Xuyên vương nói muốn muội.”

 

Sắc mặt tỷ phu vẫn ôn hòa như cũ, nhưng Bùi Khinh lại lập tức quỳ gối, mở miệng, lại không biết nên nói cái gì. Là nàng viết thư cầu Tiêu Uyên tới, mà không hỏi qua ý Tiêu Kính, ở trong phong thư cầu cứu kia lại đáp ứng quá nhiều, nên giờ Tiêu Uyên danh chính ngôn thuận đòi mà thôi.

 

"Bệ hạ thứ tội, đúng, là lỗi của muội."

 

"Muội có gì sai?" Tiêu Kính đưa tay về phía nàng.

 

Bùi Khinh nhìn bàn tay đẹp mắt kia, không dám đụng vào.

 

"Sai ở chỗ viết thư cầu cứu để Nam Xuyên vương đánh lui phản quân, hay là sai ở liều chết bảo vệ đứa nhỏ không phải mình sinh ra?" Tiêu Kính vỗ vỗ bên giường, "Nền đất lạnh, lên đây đi.”

 

Thấy tỷ phu không tức giận, Bùi Khinh lúc này mới đứng dậy, ngồi xuống bên giường.

 

"Lúc trước trực tiếp cho muội tiến cung, không hỏi qua ý muội, là ta không đúng."

 

Nghe Tiêu Kính nói như vậy, Bùi Khinh khinh lắc đầu: "Việc này không trách tỷ phu. Muội là do tỷ tỷ nuôi lớn, mẫu thân mất sớm, phụ thân sủng ái thê thiếp sinh ra nhi tử, chưa từng lo cho chúng ta một ngày. Cho đến khi tỷ tỷ ngẫu nhiên gặp bệ hạ, vào cung làm hoàng hậu, cuộc sống ở nhà mới tốt hơn một chút. Muội... muội từng cùng phụ thân tranh chấp, bỏ nhà đi, tỷ tỷ mang thai lại lo lắng an nguy của muội, tinh thần u uất nên mới... Là lỗi của muội, lúc trước khi biết có thể thay tỷ tỷ chăm sóc đứa nhỏ, muội liền chấp thuận.”

 

Tiêu Kính chưa bao giờ biết Bùi Khinh nghĩ như vậy.

 

Lúc mới vào cung, Tiêu Kính thậm chí cảm thấy nàng đang cố ý học theo từng lời nói và hành động của Bùi Oanh, muốn được mình sủng ái. Cho nên mới đầu Tiêu Kính đến cung Hàn Ninh , chỉ nhìn Tiêu Nhi, không nói gì nhiều với nàng. Chỉ là lâu ngày Tiêu Kính mới phát hiện, tình cảm cùng sự nhớ nhung của Bùi Khinh đối với Bùi Oanh không hề thua kém mình.

 

Tiêu Kính thở dài: "Tỷ tỷ muội khó sinh, thái y nói chủ yếu là bởi vì thân thể không tốt. Bùi Khinh, muội không nên đem tất cả tội lỗi đều đổ lên người mình.”

 

Thấy nàng vẫn tự trách như cũ, Tiêu Kính liền không nhắc tới Bùi Oanh nữa, hỏi: "Lúc trước muội tiến cung mặc dù là tự nguyện, nhưng lại vứt bỏ hắn đúng không.”

 

Hắn là ai, hiển nhiên không ai nói nhưng ai cũng biết.

 

Nước mắt rốt cục rơi xuống, Bùi Khinh lau đi nước mắt, trước sau không nói gì.

 

Tiêu Kính sau khi uống thuốc phải ngủ yên một lát, trong cung có thêm hộ vệ của quân Nam Xuyên, hiển nhiên là an toàn không ít.

 

Bùi Khinh lâu không gặp mang theo Tiêu Triết An đi dạo trong ngự hoa viên hồi lâu, bữa trưa của thằng bé không ăn nhiều lắm, Bùi Khinh biết thằng bé ở trong phòng lâu cũng ngột ngạt, bất chấp mùa đông rét lạnh, kêu ngự thiện phòng đem bữa tối đặt ở trong đình Ngự hoa viên.

 

Tiêu Triết An quả nhiên ăn nhiều hơn buổi trưa. Bùi Khinh nắm tay thằng bé trở về, "Đợi bên ngoài yên ổn, mẫu thân liền dẫn Tiêu Nhi ra khỏi cung đi nếm thử mỹ thực ngoài cung có được không?”

 

Tiêu Trượng An kéo tay nàng: "Vậy đợi con lớn lên, Tiêu nhi sẽ dẫn phụ hoàng cùng mẫu thân đi nếm thử mỹ thực khắp thiên hạ!”

 

Bùi Khinh đỏ hốc mắt, khẽ gật đầu: "Được.”

 

Khi nàng mang theo Tiêu Triết An trở lại cung Hàn Ninh , trời đã tối, đi dạo hơn nửa ngày thằng bé cũng có chút mệt mỏi.

 

Chỉ là không ngờ vừa bước vào cửa cung, liền thấy Chức Lam có chút khẩn trương chờ ở cửa điện. Thấy Bùi Khinh trở về, nàng ta khẽ gọi một tiếng: "Nương nương.”

 

Mà bên cạnh Chức Lam, Sở Ly cầm đao thủ vệ.

 

Bùi Khinh nắm chặt tay Tiêu Triết An. Sở Ly đã mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, Vương gia chúng ta đã chờ người đã lâu rồi.”

 

Người này đến không hề báo trước, Bùi Khinh đành phải mang theo Tiêu Triết An đi vào.

 

Tiêu Uyên đang dùng bộ chén điêu khắc ngọc được làm từ gỗ trầm hương mà Tiêu Kính ban cho Bùi Khinh uống rượu, Tiêu Triết An vừa đi vào lập tức liền thấy, "Ngươi làm sao có thể dùng chén ngọc mẫu thân ta thích nhất!”

 

Nghe vậy, đôi mắt phượng của nam tử ngồi trên khẽ liếc nhẹ.

 

Bùi Khinh vội vàng tiến lên một bước, chắn trước người Tiêu Triết An, "Nếu Vương gia thích có thể dùng.” Nói xong nàng cúi đầu dạy: "Tiêu nhi, người tới là khách, không thể vô lễ.”

 

Tiêu Uyên tuy là thần tử, nhưng cũng là trưởng bối, Tiêu Triết An nên gọi hắn một tiếng hoàng thúc.

 

Tiêu Uyên nở nụ cười, tiếp theo đầu ngón tay buông lỏng, chén rượu ngọc đắt tiền kia liền đập vào góc bàn, nếu không lăn xuống mặt đất trải thảm, sợ là đã vỡ tan nát.

 

"Ồ, người đến là khách?" Nam nhân đứng lên, Tiêu Triết An được Bùi Khinh bảo vệ phía sau mới phát hiện hắn thật cao lớn.

 

Hắn thoạt nhìn rất dọa người, không giống phụ thân thân là Đế Vương uy nghiêm dọa người, mà là giống trong truyền thuyết là một đại ác ma động tí là giết người.

 

Kẻ xấu.

 

Trong thâm tâm của Tiêu Triết An hiện ra hai chữ như vậy.

 

Tiêu Uyên đến gần, hơi cúi người tiến đến trước mặt Bùi Khinh: "Ta ngược lại muốn lĩnh giáo đạo tiếp khách của nương nương.”

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.